Vợ Đại Sơn lập tức nói: “Chuyện này thì có gì mà không đồng ý chứ? Không đầu tư vào thì sao có thể nuôi heo mau lớn được chứ? Em đồng ý.

Vợ Trần Thất cũng nói: “Chuyện này do chị nói ra thì chị chắc chắn tán thành và muốn thương lượng với mọi người nên đã ngỏ ý như thế, các em không phản đối chứ?"

Thích Ngọc Tú: “Nếu hai người đều đồng ý thì em cũng không ngu ngốc mà bác bỏ! Nếu hai người không có cách nào khác, em sẽ thử nhờ chị em dò hỏi một chút.

Ba người phụ nữ thương lượng xong, Thích Ngọc Tú lại một bên hỏi thăm giá, sau đó quyết định tự mình đi xem thử. Cái này cũng không phải vấn đề quá mức to tát, một năm qua cô cũng tích luỹ kha khá kiến thức, nên có thể tính toán sơ bộ được.

Ban đầu nhìn việc chuyển sang thức ăn chăn nuôi cứ nghĩ là có hại nhưng thực chất không phải như vậy.

Rốt cuộc chuyện tiền bạc cũng không thể tiêu xài lung tung, hơn nữa, nhà cô không có con đường kiếm tiền quang minh chính đại, làm bất kỳ cái gì đều không có phương tiện di chuyển, rất bất tiện.

Nhưng việc nuôi heo này chính là đem thịt heo để đổi thành tiền, đây chắc chắn có thể nói là con đường xuất khẩu quang minh chính đại.

Lần này là cả ba nhà chia đều, heo lớn mau cũng tốt, lợi ích cô có thể nhận được cũng không ít.

Thích Ngọc Tú cứ như vậy mà nghĩ kỹ rồi, thừa dịp chạng vạng liền đem bọn trẻ đi theo, cũng may ở nông thôn, mấy trạm bán thức ăn cũng không ít, Thích Ngọc Tú mua ba túi thức ăn chăn nuôi xong rồi mới quay trở về. Thích Ngọc Tú cũng không có trả giá gì cả, chỉ là dựa theo giá thị trường mà mua.

Nhưng chỉ bấy nhiêu đây thôi cũng đủ làm mọi người hào hứng.

Mặc kệ là vợ Đại Sơn hay là Trần Thất đều cảm khoái, nhưng việc có một người thân để nhờ cậy vào, thật là một điều tốt.

Bọn họ cũng không còn cách nào khác, Thích Ngọc Tú đương nhiên sẽ đi tìm chị gái cô là Thích Ngọc Linh nhờ hỗ trợ.

Cũng không ngoài mong đợi, bằng không Thích Ngọc Tú còn có thể tìm đến ai nữa chứ. Không thể phủ nhận rằng thức ăn chăn nuôi này là thật sự tốt, mới cho ăn không bao lâu mà heo nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được mập lên hẳn. Thích Ngọc Tú ngay cả chính mình cũng chưa từng nghĩ đến nó sẽ tiến triển rõ rệt như vậy, kỳ thật chuyện này cũng là ngoài dự đoán, trước giờ heo đều rất ít ăn thức ăn chăn nuôi, cắt cỏ cho heo ăn mới là bình thường. Nếu không cho ăn thì heo làm sao lớn đến được như vậy đây?

Thức ăn chăn nuôi Thích Ngọc Tú mua là loại tương đối tốt, nghe nói là có hỗn hợp bã đậu ở tron đó, Thích Ngọc Tú lúc mua cũng không quá tìm hiểu hay tin tưởng sẽ có hiệu quả, nhưng sau đó có thể thấy heo mau lớn hẳn, bọn họ cũng đuổi kịp thu hoạch vụ thu, mới sau một tháng nuôi dưỡng, heo liền béo lên một vòng.

Nhìn thấy thế Trần Thất cùng vợ Đại Sơn cũng phải kinh ngạc rồi, bọn họ thật sự là ngây ngẩn hết cả ra, tuy rằng căn bản hiểu được thức ăn chăn nuôi này rất tốt cho heo, nhưng lại không tin là có thể vượt quá mong đợi như vậy!

Bọn họ giật mình, Thích Ngọc Tú cũng giật mình, có điều cô cũng không bận tâm tới mấy cái đó quá nhiều.

Thời điểm thu hoạch vụ thu, cô vẫn thường không có thời gian rảnh rỗi về nhà làm cơm trưa, nhưng khổ nỗi nhà của Thích Ngọc Tú không ai có thể nấu cơm, Bảo Sơn cùng Bảo Châu đều đi học, tuy rằng bọn nhóc được nghỉ buổi chiều, nhưng chờ đến khi chúng về đến nhà làm cơm, thời gian nghỉ trưa của Thích Ngọc Tú cũng qua mất.

Đến giờ thì cô bắt đầu cảm thấy thật không dễ dàng gì.

Tuy rằng thể lực của Thích Ngọc Tú khoẻ như thế, nhưng có nhiều việc vẫn cần đến sự giúp đỡ của người khác nữa.

Càng làm cho cô cảm thấy mọi việc không còn suôn sẻ và dễ dàng nữa, bây giờ chỉ có cách mỗi ngày mang theo thức ăn, giữa trưa lại ăn một cái bánh làm từ bột ngô.

814 chữ

0.10119 sec| 2386.227 kb