Lại cần phải nói thêm, đám nhóc cũng không còn là mấy đứa nhóc của hai năm trước nữa, giờ bọn chúng đã lớn lên rất nhiều, trưởng thành hơn so với trước nên vì thế cũng không cần lo lắng nhiều, thậm chí còn có thể từ từ nhờ vả chúng từng chút một, người người nhà nhà nhìn vào cũng có chút ghen tỵ với nhà cô.
Dù gì cũng không phải người “trong sạch nữa, Thích Ngọc Tú không thể sinh nữa, những thanh niên trẻ tuổi chắc chắn sẽ không tìm đến cô. Nhưng nếu đổi lại là một người đàn ông goá vợ đã có con nhỏ thì có khi cũng được coi là xứng đôi với Thích Ngọc Tú.
Nhưng mọi người đâu có ai nghĩ tới việc Thích Ngọc Tú sẽ đưa cả ba đứa nhỏ đi học.
Nhìn vào hiện tại, nhiều người cũng không còn để tâm mai mối lung tung cho cô nữa.
Mấy đứa nhỏ nay đều đã đến trường học, nhưng mà thế thì sao chứ? Chỉ có phí tiền, còn không bằng đi giúp việc nhà cho người khác.
Vậy thì có chỗ nào là tốt cơ chứ! Hơn nữa, con của cô ta đi học, con nhà mình thì thế nào!
Vô số lần đã chứng minh cho sự thật, Thích Ngọc Tú không phải là một người sẽ làm chậm trễ con cái trong nhà, đây vốn là một ưu điểm, nhưng qua miệng người khác lại biến thành khuyết điểm. Thích Ngọc Tú thậm chí còn không biết khi chính cô đang bận rộn việc sinh hoạt, đã có người nhìn cuộc sống của cô như một vở tuồng mà buông lời cay nghiệt.
Mấy ngày này, Thích Ngọc Tú đi hết đầu này sang đầu kia, dù sao cũng đều là muốn bắt đầu kiếm tiền, dạo này cô cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi, mà Khương Việt công tác cũng rất bận, không có thời gian trở lại đây. Cho nên mỗi lần Thích Ngọc Tú có chút thời gian rảnh thì đều phải dùng điện thoại công cộng gọi điện trò chuyện với Khương Việt một chút.
Nếu như Khương Việt có ở đây, Thích Ngọc Tú sẽ đến nhà cô ở tạm, bằng không, sau khi mua chút đồ xong cô liền trở về nhà.
Bởi vì muốn bắt đầu làm việc, Thích Ngọc Tú thường phải tan tầm xuống núi vào lúc chạng vạng, đến buổi sáng ngày hôm sau lại lên núi. Do đó công việc mới không bị chậm trễ, đêm thì nghỉ ngơi như vậy mới có thể làm được nhiều việc. Tuy rằng Khương Việt luôn ngỏ ý có thể đưa cho Thích Ngọc Tú chìa khóa nhà, nhưng Thích Ngọc Tú lại kiên quyết không nhận lấy.
Ở nhà không có ai, cô đương nhiên không thể cứ tùy tiện vào ở được. Trừ khi Khương Việt ngoan cố ép cô quá mức thì Thích Ngọc Tú mới đành chịu.
May mắn hoàn cảnh hiện tại cũng không làm chậm trễ bất cứ việc gì.
Thích Ngọc Tú mỗi lần ra khỏi nhà vẫn sẽ đem mấy đứa trẻ theo cùng, ba anh em Bảo Châu cũng được đi nhiều nơi mở mang tầm mắt.
Bảo Sơn Bảo Châu bắt đầu đi học, Khương Việt cũng đã mua cho bọn trẻ không ít vở mới bút mới.
Nếu không phải sợ nhiều người dị nghị, Khương Việt thậm chí còn có thể mua cả cặp sách mới và nguyên bộ dụng cụ học tập cho chúng.
Tuy là như vậy, đồ dùng học tập của Bảo Sơn cùng Bảo Châu cũng không hề ít chút nào, chỉ là hai đứa trẻ cũng hiểu chuyện nên không khoe khoang ra quá nhiều.
Ở đây một đám trẻ ước chừng hơn ba mươi đứa nhỏ cùng nhau đi học, bọn nhóc đối với thầy Chu - chủ nhiệm lớp đã có quen biết từ trước, thầy chính là người đảm nhiệm lớp ban xóa nạn mù chữ.
Bảo Châu cùng Bảo Sơn đều rất hứng thú và vui vẻ khi học với thầy Chu, bọn nhóc cảm thấy thầy ấy là người tốt.
Nhưng thật ra Tiểu Bảo Châu cũng rất tò mò rằng mùa đông năm nay ban xoá nạn mù chữ còn có thể khai mạc được hay không. Bởi vì đối với bọn chúng chỉ có thầy Chu dạy là tốt và hiệu quả nhất. Chu Tri Thanh từ khi kết hôn liền rời khỏi đội thanh niên tri thức, kể từ đó quan hệ với những người bạn cũ khác cũng phai nhạt đi không ít, nhưng mà thầy Chu vẫn nắm bắt được không ít thông tin bên trong: “Năm nay ban xoá nạn mù chữ vẫn phải khai giảng, bọn họ đa số đều đã tán thành"
826 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo