“Vợ Điền Đại tuy là kiểu người ít nói, nhưng lại rất phúc hậu. Cô ấy mấy năm nay mỗi năm đều không đủ ăn còn phải mượn lương, nhưng đến năm nay thì ông xem, cô ấy không còn tới chỗ chúng ta làm phiền mượn lương nữa. Chẳng lẽ là đủ ăn rồi sao? Tôi khẳng định không phải như vậy đâu, vẫn biết là đại đội chúng ta năm trước phải mượn lương ở chỗ mấy thanh niên tri thức, hiểu được đại đội trưởng sẽ lại khó xử cho nên mới không tới đây nữa “Đúng vậy, thật là không uổng phí năm ngoái tôi tiến cử cô ấy tại vị trí cá nhân tiên tiến"
“Ông nói thử xem, có phải là nhờ việc đề cử cá nhân tiên tiến nên cô ấy mới không gây thêm phiền toái cho đại đội mình?"
“Ai mà biết được, dù sao thì cũng mặc kệ đi, người tôi đề cử chắc chắn là phải xứng đáng tuyệt đối"
Không thể không nói, đại đội trưởng cùng kế toán hai người thật sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Trên thực tế, nếu không phải do mưu sinh thì mặc kệ tình huống như thế nào, Thích Ngọc Tú vẫn sẽ mượn lương. Bây giờ cô không mượn nữa chỉ có thể là do cô đã đủ. Đến đầu tháng chín, Bảo Sơn cùng Bảo Châu đã đến lúc phải đi học, mà đi học thì còn có bọn Trần Thật, Trần Quả hay chơi cùng với hai đứa. Bọn chúng ở bốn độ tuổi không khác biệt là mấy cho nên một đám có thể cùng nhau đi học.
Đại đội của bọn họ đợt này được mùa nhưng vẫn không thể xem là giàu có, chỉ có thể xem như đạt điểm ở tầm trung. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy vài thập niên 60-70 trở lại đây, khu vực Đông Bắc này so với cả nước vẫn là không tồi chút nào.
So với một số địa phương khác thì bọn họ cũng hơn rất nhiều.
Những chuyện đau thương như phải bán con, bán cháu, người bị đói đến chết đều không có.
Đến việc bọn trẻ đi học, chỉ cần đến tuổi thì nếu trong nhà không phải quá khó khăn đều sẽ được cho đi học.
Vậy nên kế hoạch chiêu sinh mỗi năm vẫn được tiến hành đều đặn, đặc biệt gần đây, công xã còn phát động phong trào tiến hành phê bình một loạt các hộ gia đình không để con cái đến trường, xem như bọn họ không tiếp thu chính sách cải tiến của đất nước. Hơn một năm nay đại đội trưởng đến từng nhà động viên, danh sách báo danh đi học lại tăng nhiều hơn hẳn.
Vẫn còn đâu đó những người có quan niệm cổ hũ trước kia như là: không cho bé gái đi học... nhưng giờ cũng đã khác nhiều rồi.
Nói chung cũng nhờ như vậy mà việc báo danh đi học nay đã tăng đáng kể.
Ngoại trừ hai đứa nhóc nhà Bảo Châu, còn có thêm cả Cẩu Tử, Nữu Tử, Phúc Tử của nhà họ Điền và Chiêu Đệ, Phán Đệ cũng đến lớp. Việc lập tức đưa năm đứa nhỏ đi học, thật là muốn chọc tức người nhà họ Điền. Ông Điền lôi cháu gái trong nhà ra đánh không ngừng, hấp dẫn đến nỗi khiến toàn bộ người qua đường đều tò mò tới xem.
Ở dưới tình huống như vậy, thứ đập vào tầm mắt của bọn họ lúc này chính là Bảo Sơn và Bảo Châu đi học, việc này thật ngoài dự đoán của bọn họ. Thích Ngọc Tú vẫn luôn nhắc mãi rằng mình muốn đưa con đi học, nhờ vậy mà mọi người đều rất bất ngờ, rốt cuộc thì nhà họ cũng đâu phải dạng gia đình giàu có gì cơ chứ?
Họ nghĩ vậy là do họ chưa biết rằng Thích Ngọc Tú một khi đã nói được thì sẽ làm cho bằng được. Bảo Sơn cùng Bảo Châu đều đến trường học một cách thuận lợi. Việc này làm cho rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho Thích Ngọc Tú lập tức phát hoả.
Thích Ngọc Tú đặc biệt rất có năng lực, đây là ưu điểm mà nhiều người có thể thấy được ở cô. Nhưng có điều Thích Ngọc Tú tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ba đứa nhỏ, đây cũng là việc mọi người có thể hiểu được.
Nói chung thì người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy Bảo Nhạc khá yếu ớt, Bảo Sơn thì không may mắn, Bảo Châu là con gái, trong lòng không thể không cân nhắc một chút.
Mà năm nay Bảo Sơn đã chứng minh rằng bản thân mình có vận khí rất khá, không hề giống như bọn họ đã đồn đại bấy lâu nay, còn Bảo Nhạc thì trông khoẻ khoắn lên nhiều, khuyết điểm của gia đình Thích Ngọc Tú cứ như thế giảm dần trong mắt đại đa số người.
818 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo