Bây giờ có thể ra đến đây nên cảm thấy thật sự là quá tuyệt vời. Có điều mặc cho Bảo Nhạc đang vô cùng thích thú, nhưng mà mọi người ở đây lại không thích nhóc cho lắm, một phần là do nhóc là đứa nhỏ tuổi nhất, chỉ sợ nhóc phá phách liên lụy bọn họ. Ngoại trừ cậu nhóc thì còn có Trần Trân lớn hơn nhóc hai tháng tuổi nữa.
Hai đứa bé này cũng vì còn quá nhỏ nên bị mấy đứa khác ghét ra mặt, nhưng mà tuy ghét bỏ là vậy, lại cũng không thể bỏ chúng nó ở lại. Chỉ có thể mang chúng theo đi chơi. Cũng bởi vì giống nhau ở chỗ đều bị ghét bỏ nên Bảo Nhạc cùng Trần Trân chơi rất thân với nhau.
Đây chẳng phải là cùng bị ghét mà trở thành bạn với nhau nhỉ? Hai đứa nhóc này lúc nào cũng nắm tay nhau cùng đi nhìn như một cặp đôi vậy.
“Mai này con lớn lên rồi con muốn cùng Trần Trân kết hôn. Tiểu Bảo Nhạc nghiêm túc nói với mọi người trong nhà.
Thích Ngọc Tú: “A!"
Tiểu Bảo Châu: “Ha hả"
Tiểu Bảo Sơn: “Ha hả"
Ba người căn bản là không ai để ý đến cậu nhóc cả.
Thích Ngọc Tú thật ra không quan tâm đến chuyện đó, chớp mắt thấy một tháng lại trôi qua quá nhanh, cô lén đi công xã, âm thầm liên hệ với Anh Uy, đồng thời cũng thuận lợi bày tỏ kế hoạch. Anh Uy khẽ dặn dò Thích Ngọc Tú: “Cô lần trước đã chuyển vải dệt cho tôi, rất nhiều người trông thấy cô, có người còn tưởng phải thông qua tôi mới tìm được cô. Nhưng mà cô cứ yên tâm, chúng tôi thật sự có ý tốt, tôi không phải là người tệ đến mức sẽ không bán đứng cô. Người lần trước đi theo tôi là đồng hương của tôi, mọi người cũng không hề hay biết gì. Tôi thi thoảng cũng đi qua đây, cô có bất kỳ việc gì đều có thể đến tìm tôi. Nếu việc buôn bán này thuận lợi, tôi sẽ trả thêm tiền"
Thích Ngọc Tú nghe xong lời này trong lòng không khỏi có chút chấn động. Dọa cả người cô phát run, vậy là suy nghĩ của cô đã được chứng minh rồi, chỉ cần cô giao ra đủ lợi ích thì tự khắc sẽ có người chủ động muốn giúp đỡ cô.
Anh Uy tỉ mỉ kiểm tra từng cái đồng hồ mà Thích Ngọc Tú mang tới, đến cái cuối cùng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hàng hoá đều không có vấn đề gì.
Hắn phấn khích: “Sau này chúng ta hãy cùng hợp tác vui vẻ nhé."
Thích Ngọc Tú gật đầu.
Cô rất ít nói chuyện, hơn nữa lại còn che đậy kín mít, tất cả cũng là vì sợ bị bắt gặp. Bởi vì lúc này trời đã tối nhưng ánh trăng thì vẫn chưa lên. Thích Ngọc Tú nhìn Anh Uy vui vẻ nghịch mấy chiếc đồng hồ, hỏi: “Sau này chuyện vải dệt anh tính như thế nào?"
Nếu không cần thì về sau cô sẽ không đưa vải dệt nữa.
“Muốn chứ, sao lại không cần được!"
Anh Uy: “Tôi bên này bán thế nào là chuyện của tôi, cô chỉ cần mang chúng tới đây, tôi chắc chắn sẽ lấy.
Đồng hồ là thứ tốt, nhưng giá cả lại không thấp, vật này ở đây bán không được chạy hàng cho lắm, hắn đương nhiên sẽ không ở bản địa bán, chắn chắn sẽ qua tay người khác để chuyển đến nơi bán chạy hơn, như vậy chung quy đều là kiếm ra tiền.
Thích Ngọc Tú gật đầu, đồng ý.
Anh Uy nhanh nhẹn hỏi: “Cô hiện tại có còn hay không?"
Thích Ngọc Tú lắc đầu, nói: “Muốn thì cũng phải cho tôi thêm một thời gian"
Hai người thoả thuận xong, Thích Ngọc Tú nhận được tiền liền nhân lúc đêm tối mà rời đi ngay.
Lần giao dịch này lại làm như vậy có hơi mạo hiểm Thích Ngọc Tú có chút hoảng sợ, cô vuốt tiền trong túi liền cảm thấy nhưng lại đáng giá, tuy rằng bọn họ cũng chẳng có mấy khi mà bắt gặp được nhiều cơ hội như vậy, mà đôi khi nhờ vậy họ cũng giao dịch được hơn một vạn đồng tiền. Tim Thích Ngọc Tú vẫn đập không ngừng.
Thích Ngọc Tú bên này lại vô cùng cẩn thận, làm việc gì cũng đều tận tâm.
Đại đội trưởng thiệt tình cảm khoái: “Nếu trong thôn các nữ đồng chí đều giống vợ Điền Đại tận tâm làm việc như vậy thì chúng ta còn lo lắng gì về vụ thu hoạch sao?"
Đụng tới chuyện này, kế toán cũng phải gật đầu tán thành.
859 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo