Đến khi heo lớn lên rồi sau đó cùng đem ra cân, sau khi thống nhất cân nặng, không cần phân biệt heo của riêng mỗi nhà nữa mà phải cộng tất cả lại với nhau. Heo được chia là cùng một giống, cả ba nhà sẽ chia đều. Nhà con với nhà thím, mỗi nhà lấy ra một cân thịt xem như là trả phí mượn sân nhà bọn họ, thím thấy thế nào?” Chuyện này thật ra cũng không cần phải mời Thích Ngọc Tú cùng tham gia.

Bọn họ tới chủ yếu muốn cùng cô bàn bạc bởi vì Thích Ngọc Tú thực chất là con người vô cùng khôn khéo nhưng nếu cô đồng ý tham gia với bọn họ thì cũng không tồi đấy chứ!

Nhà của Thích Ngọc Tú vốn dĩ thiếu sức lao động, nếu ba nhà phân chia nhau việc nuôi heo đó thì việc một nhà phải trông heo một ngày khá mệt mỏi nhưng ít ra sau đó cũng có thể được nghỉ ngơi hai ngày. Hơn nữa cũng không cần phải lo lắng việc ai có ý đồ xấu. Nhà Trần Khả rất đông người nên việc phân công chăm sóc heo cũng dễ dàng. Nhà của Thích Ngọc Tú nhìn kiểu gì thì cũng đều không thể phân công được như vậy. Cuối cùng có một điểm tốt là nhà Trần Khả có nhiều kinh nghiệm nuôi dưỡng heo, nếu có điều gì thì vẫn có thể hỏi thăm vẫn còn hơn là tự mình nuôi heo một mình.

Chuyện này suy đi nghĩ lại đều là việc tốt vậy nên nhóc mới liền chạy đến để hỏi thăm ý kiến của cô.

“Thím Tú à thím cứ yên tâm, mặc dù thím và gia đình Trần Khả không thân quen, nhưng nếu có điều gì con sẽ tới giúp đỡ. Nhà của bọn con qua lại với nhà Trần Khả cũng lâu như vậy rồi, đương nhiên sẽ biết rõ đối phương tốt xấu như thế nào. Nhà cậu ấy ai cũng tốt cả thím ạ. Hơn nữa còn cực kỳ siêng năng cần cù, tuyệt đối không phải kiểu người thích đi gây sự với nhà người khác đâu a."

Thích Ngọc Tú cũng nhìn ra được bọn họ chắc là cảm thấy cô có điểm có thể trông cậy được. Cô hơi chần chừ một chút rồi mới nói: “Được thôi, thím sẽ tham gia cùng mọi người. Thích Ngọc Tú căn bản ban đầu cứ tưởng bản thân phải nuôi heo một mình nhưng nếu nhà họ Lý đề nghị như vậy, trong lòng cô cũng dễ hiểu thôi.

Thật vậy, nếu nhà cô một mình nuôi heo thì mọi việc đều có thể tuỳ theo ý mình quyết định nhưng mà không ai giúp đỡ thì sẽ rất mệt. Tuy thể lực của cô rất khoẻ nhưng trong nhà thiếu sự giúp đỡ như thế, cô sợ bản thân mình sẽ làm không xuể. Mà hơn nữa xung quanh nhà cô cũng không có chỗ nào thuận tiện để nuôi dưỡng gia súc...

“Đi thôi, chúng ta cùng qua đó để gặp mặt nói chuyện một chút"

Lý Kiến Kỳ vui vẻ mỉm cười: “Được vậy thì tốt quá rồi ạ."

Vợ Đại Sơn thấy Thích Ngọc Tú đồng ý liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Em cứ sợ chị không đồng ý, chúng ta ba nhà cùng nhau làm việc như thế thật là còn gì bằng"

Thích Ngọc Tú cũng đáp lại: “Mọi người cũng là muốn tốt cho chị, chị hiểu mà"

Vợ Đại Sơn nói thêm: “Chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau"

Thích Ngọc Tú cười, nói: “Đúng vậy"

Cô dặn dò: “Bảo Sơn, Bảo Châu, các con nhớ trông nồi thức ăn nhé, mẹ đi ra ngoài một chút rồi về."

Cô lại nói: “Đợi lát thịt gà mềm rồi chị sẽ mang sang cho mọi người một chén"

Vợ Đại Sơn nhanh nhẹn nói: “Chị không cần phải khách sáo như vậy đâu ạ"

Cô làm sao mà có thể nhận thức ăn của nhà cô nhi quả phụ được chứ.

Mọi người cùng nhau rời đi, Bảo Châu ghé cằm mình lên trên cửa sổ, mắt nhìn theo người lớn, quay sang nói với anh trai: “Mẹ chúng ta không phải muốn học cách nuôi heo theo khoa học sao?"

Nếu làm cùng người khác thì sao có thể tự học cách nuôi heo được?

Cô nhóc vẫn chưa hiểu quyết định của mẹ cho lắm.

Bảo Sơn ra vẻ nghiêm nghị như người lớn, nói: “Anh cảm thấy việc này có lợi nhiều hơn là có hại cho nên mẹ mới đồng ý tham gia cùng bọn họ đấy chứ"

Tiểu Bảo Châu nghiêng nghiêng đầu, ồ một tiếng.

Chuyện này thì chính xác là như thế rồi. Thích Ngọc Tú bên này cùng hai nhà thương lượng tốt kế hoạch nuôi dưỡng, rất nhanh thế mà chỉ bỏ công một ngày đã làm thành công một cái chuồng heo.

841 chữ

0.11720 sec| 2390.125 kb