Lúc này Tiểu Bảo Châu mới hiểu được rõ ràng, cùng nhau nuôi heo thì cũng ít việc phải làm hơn, nếu không một mình mẹ làm hết mọi thứ sẽ rất vất vả.
Nói thẳng ra là nếu nhà bọn họ muốn làm chuồng heo chắc phải rất rất lâu mới xong được.
Mà càng về sau, họ cảm thấy việc chăm heo con cùng nhau như vậy cũng có nhiều cái tốt. Giống như cùng chăn dê giống nhau, một con thì vẫn là hai chỉ cũng không khác nhau là mấy. Hiện tại tuy không bớt được quá nhiều việc nhưng thay vì phải làm những ba ngày thì bây giờ chỉ còn phải làm một ngày.
Vì quyết định như vậy mà cả ba nhà đều rất phấn khích.
Heo con ngày càng lớn, Bảo Châu lại kết được thêm nhiều bạn hơn, chính là mấy anh em nhà Trần Khả. Thường thì mấy việc như chăm heo, cắt cỏ cho heo đều do bọn trẻ làm. Cho nên bọn nhóc nhà Bảo Châu liền mau chóng đi theo đám nhóc trong nhà Trần Khả, bọn nhỏ cũng nhanh nhẹn được nhiều thứ.
học hỏi Mấy đứa nhỏ này rất thường xuyên chơi với nhau, mà cũng không thể nói chơi không thôi được mà phải là quậy với nhau, cùng nhau hái trái cây, đào thức ăn...
Trong thôn của chúng còn có cái gọi là phân chia bè phái. Ở tại trong thôn, không phải mấy đứa nhỏ ở trong núi thì phải theo bang trong núi hay là ở trong thôn thì phải theo bang trong thôn hay gì cả. Nhà Bảo Châu trước giờ chỉ chơi một mình. Thế nhưng hiện tại chúng lại gia nhập với mấy đứa nhỏ trong núi này.
Thật ra thì đám nhóc sống trên núi, trong nhà cũng khá là nghèo, ít có thời gian chơi đùa cùng nhau vì bọn trẻ còn phải phụ giúp gia đình nữa. Cho nên cũng chia năm sẻ bảy mà chơi, Bảo Châu với mấy đứa nhỏ này tuy cũng giống như nhau, nhưng lại chơi chung rất là náo nhiệt. Nhà của Trần Khả không chỉ có người lớn không thôi đâu mà còn có cả một đám trẻ con. Trần Khả ở trong nhà là anh cả, sau cậu nhóc còn có thêm cả năm đứa em nữa. Năm đứa trẻ này cộng thêm ba anh em nhà Bảo Châu, hai đứa em nhỏ của Lý Kiến Kỳ, đám nhóc này nhìn như thế mà đã có tổng cộng hơn mười đứa.
Hiện tại trong thành phố, trường học không theo hệ chính quy còn phải đi học theo buổi, nói gì tới ở thôn quê. Trường tiểu học ở nông thôn cũng giống như thế, trừ phi là có cấp trên đến thanh tra, yêu cầu buổi chiều đi học, nếu không đều chỉ học nửa ngày. Nhờ vậy mà giáo viên cũng không tranh công tranh điểm.
chậm trễ Tóm lại có thể thấy đều là không theo hệ chính quy.
Bảo Sơn và Bảo Châu cả buổi sáng đều không bước ra khỏi cửa, cho nên vừa đến buổi chiều là có thể nhìn thấy một đám nhóc con tay cầm tay cùng nhau vào núi. Tuy rằng chúng còn nhỏ nhưng cũng biết rằng không nên đi quá sâu vào trong núi để chơi.
Trong nhà người lớn đều biết chỗ mình sống như thế nào nên càng phải dặn dò đám nhóc cẩn thận hơn. Mà bọn trẻ rất ngoan ngoãn đều ghi nhớ lời dạy. Nhà của Bảo Châu tuy là ở hướng Bắc, trong khi đa số nhà của các bạn khác thì ở hướng Nam. Nhưng mà bây giờ phạm vi nhà ở càng được mở rộng, nhà bọn họ cũng không còn lẻ loi nữa.
Em gái lớn nhất của Trần Khả là Trần Nham, cô nhóc hay lén dẫn mấy đứa nhỏ khác đến một căn cứ bí mật, Bảo Châu đến đó còn được ăn quả mắt đen.
Mắt đen là một loại quả dại, mọc trải dài thành một chuỗi, phía trên mặt còn mọc lên rất nhiều gai, tuy rằng mỗi quả chỉ nhỏ bằng móng tay út, tên lại dọa người, nhưng vị thì chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon miệng. Kể từ đó, mỗi khi đám nhỏ như Bảo Châu ở trong núi mà tìm được mắt đen đều cảm thấy rất khoái chí.
Trần Nham nói ở căn cứ bí mật này lại còn có thể tìm được rất nhiều mắt đen.
Bảo Nhạc ăn nhiều mắt đen đến mức tay cậu nhóc đang hồng hào chuyển thành màu tím đen, ấy thế mà còn khoe ra mà nói: “Chị ơi, ngon quá, quả này ăn ngon quá đi. Năm trước, cậu nhóc vẫn chỉ là đứa nhỏ không được cho phép ra khỏi nhà, vậy nên ngay cả nhóc cũng không biết bên ngoài có nhiều thứ ngon như vậy.
830 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo