“Nói ai thì chính người đồn đại đó tự biết, ngay cả người đó cũng không biết tự hỏi rằng bản thân mình trước giờ sống như thế nào để rồi bị như vậy sao?"
Thật ra bà Thẩm cũng không thích Tiểu Bảo Sơn, ngày trước không ít lần nói cậu nhóc là ngôi sao chổi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, bà không cùng người ngoài đặt điều bịa chuyện, bà chỉ nói ở nhà, đương nhiên như thế thì không tính!
Hai bà lão trong chốc lát bừng bừng tinh thần chiến đấu.
Thích Ngọc Tú: "
Điền Ngọc Trinb đối với một màn trước mắt nhìn nhiều thành quen, cô điềm tĩnh xoa xoa huyệt thái dương, thầm than: “Thật là khổ thân tôi quá rồi"
Thích Ngọc Tú nhìn ra được cô khó xử liền thương cảm tiến lên vỗ nhẹ bờ vai cô, có điều, tình cảnh này đương nhiên an ủi bao nhiêu cũng không đủ.
Nhà Thích Ngọc Tú được chọn một con heo để nuôi, nhà họ Điền thì được chọn hai, kỳ thật một con, hai con, thậm chí mười hay hai mươi con đều không quan trọng. Quan trọng là phải nuôi dưỡng heo không ít năm.
Hơn nữa cần phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Nhưng mà, nuôi một con heo vừa thuận tiện vừa dễ dàng hơn không ít, điều này quả thật đã khiến nhiều người phải đỏ mắt ghen tị.
Bà Điền cảm thấy con này được, con kia cũng không kém cạnh gì, nhưng không biết xuất phát từ tiêu chí chọn lựa nào, bà vẫn cho rằng Thích Ngọc Tú được lựa trước thì sẽ chọn được phần tốt nhất, hoàn hảo nhất, từ lúc bắt đầu đã mang theo tâm trạng bức bối nhìn chằm chằm cô không nguôi. Thích Ngọc Tú cũng không muốn chọn, ngày trước nhà cô quả thật đã từng nuôi qua heo con, nhưng đó đã là chuyện của sáu năm trước rồi.
“Thím à, mắt thím nhìn chuẩn nhất, thím có nhiều kinh nghiệm như thế, vậy thì hãy thử giúp con nhìn xem nên chọn con nào."
Thích Ngọc Tú trực tiếp hỏi bà Trương, người phụ trách chăm sóc nuôi dưỡng heo trong thôn, bà Trương cũng không để tâm quá nhiều chuyện bên ngoài, bà trực tiếp đáp lời: “Được thôi, để tôi giúp cô xem"
Bà nhìn hết một lượt chung quanh, nhìn tới nhìn lui một hồi mới nói: “Ở đầu bên kia, cô nhìn thấy không, cô xem, nhìn nó cũng rất béo tốt, trong quá trình nuôi cũng đỡ vất vả! Chân so với những con khác rắn chắc hơn, thân mình cũng mượt mà, mau chọn nó đi. Heo như vậy, thịt đảm bảo mềm mại mọng nước, lại rất dễ để nuôi"
Thích Ngọc Tú: “Con bên kia ạ, được rồi, hãy lấy nó cho tôi đi."
Bà Điền: “A, tôi chọn con đầu bên kia nhé"
Không thể ngờ rằng bà đã theo dõi một con khác từ lâu, cũng vô cùng tâm đắc với lựa chọn của mình, nhưng khi thấy Thích Ngọc Tú đột ngột chọn con ở đầu bên kia, bà liền cảm thấy chắc hẳn con đó có điểm tốt. Bà Điền dữ tợn nhìn cô chằm chằm, muốn thúc đẩy cô từ bỏ: “Cô mau nhường chỗ cho tôi!"
Thích Ngọc Tú không chịu nhượng bộ: “Không được, tôi muốn lấy con bên đó.
Đại đội trưởng an bài cho người ôm heo ra giao cho cô, Tiểu Bảo Châu kinh ngạc, trợn tròn mắt:
“Mẹ, đây là heo của nhà mình ạ?"
Thích Ngọc Tú cười: “Đúng rồi con Cô cứ mặc kệ bà Điền đấy, sao lại có người trơ trẽn như bà ta cơ chứ!
“A a a, tốt quá đi, nhà chúng ta bây giờ có thể nuôi heo rồi.
Thích Ngọc Tú nhận xong heo con, cũng không có chút sốt ruột nào, lại còn chờ vợ Đại Sơn vẫn đang phân vân chọn heo. Cô cũng không biết được nuôi con nào thì lợi hơn, mắt thấy Thích Ngọc Tú hỏi ý bà Trương, tự nhiên cô cũng muốn nhờ bà ấy giúp một tay. Tuy nhiên đại đa số người ở đây chỉ tin tưởng vào bản thân họ, nếu không thì trong nhà vẫn còn người lớn tuổi có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ không cho rằng bà Trương lợi hại trong việc chọn heo này.
Nhưng Thích Ngọc Tú cùng vợ Đại Sơn giống nhau, trong nhà không có người lớn tuổi đáng tin cậy, rốt cuộc vẫn phải trông cậy vào bà Trương.
Bà Trương đối với hai người họ không chút đố kị, bày tỏ thái độ hâm mộ: “Vận may của hai người thật là tốt..."
819 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo