Thích Ngọc Tú cổ vũ: “Bốc đi con.

Tiểu Bảo Sơn thận trọng gật đầu, Tiểu Bảo Châu một bên ríu ra ríu rít: “Anh, em biết anh làm được mà, mạnh mẽ lên nào"

Tiểu Bảo Sơn gật đầu cười, nói: “Anh sẽ nỗ lực hết mình.

Khuôn mặt nhỏ tràn ngập lo lắng, nhóc mặc kệ cảm giác lo sợ đang cuộn trào trong thành ruột, vẻ mặt nghiêm túc vươn tay nhỏ ra, sờ soạn bên trong rương một hồi, rất nhanh đã rút ra một mảnh giấy nhỏ, sau đó cẩn thận đưa cho Thích Ngọc Tú, Bảo Sơn ngay lúc này cảm thấy quả tim nhỏ nơi ngực trái của mình cũng muốn nhảy ra ngoài mất thôi! Tim đập rất nhanh bịch bịch bịch, cơ thể bé nhỏ run lên không ngừng.

Thích Ngọc Tú mở mảnh giấy, đuôi lông mày run rẩy nhếch lên một cái, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Bảo Sơn.

Tiểu Bảo Sơn bên cạnh cũng hồi hộp không kém, cậu nhóc vẫn đang chìm trong trạng thái bất an, bàn tay nhỏ lúc này như mất hết sức lực, nhưng cậu nhóc vẫn rất tò mò không biết mảnh giấy đó ghi gì bên trong.

Bà Điền tuy đứng ở một góc nhưng ánh mắt không ngừng quan sát, bà ngay lập tức làm ra vẻ nhìn thấu mọi chuyện, nói: “Ái chà, tôi dám khẳng định là không bốc được lá thăm nào tốt đâu, việc này còn cần phải nói sao? Bốc được gì tốt mới là lạ đấy! Ai da, thật là, không phải nhà ai cũng có một đứa nhỏ tràn đầy vận khí như Cẩu Tử nhà tôi đâu. Cẩu Tử nhà tôi có vận khí cao, chuyện lúc nãy đã chứng minh cho tất cả. Người khác ấy hả?.... Ha ha ha, thật là không biết tự lượng sức mình, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.

Đang lúc bà Điền say mê tự chế giễu người khác, làm hẳn một tràng dài khen thưởng con cháu trong nhà, Thích Ngọc Tú bên này đã quay ngược mảnh giấy lại, hướng về phía đại đội trưởng, thản nhiên nói: “Số một, là số một đó."

Khắp khuôn mặt đều tràn đầy ý cười nhạo, cô quay sang nhìn bà Điền, kiêu ngạo nói: “Đấy nhìn mà xem, Bảo Sơn nhà tôi có vận khí cực kỳ tốt, chuyện vừa nãy đã chứng minh tất cả rồi nhé"

Bà Điền ngây ngẩn cả người, tuy rằng Thích Ngọc Tú đang cố ý cười nhạo bà, bà lại không hề để tâm phát hiện ra, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn vào tờ giấy trên tay Thích Ngọc Tú. Bà một phen tiến lên trước đoạt lấy tờ giấy, tỉ mỉ xem một hồi lâu, số “1” to lớn nằm ngay trước mắt, nhìn trước nhìn sau nhìn trái nhìn phải cũng không lệch đi đâu được.

Sắc mặt bà lập tức trở nên vô cùng khó coi, không còn trưng ra bộ mặt đắc ý như vừa nãy nữa. Chỉ trong chốc lát, mọi việc dường như đã có sự thay đổi rất lớn.

Tâm trạng bà Điền hiện tại không khác mẹ chồng Điền Ngọc Trinh vừa nãy là bao, tuy rằng bà tự tay bốc được mười bốn hào, đó đã là kết quả khá tốt, nhưng nhìn thấy “người đối đầu” với bà bốc được số “2”, quả nhiên vẻ mặt không chút vui vẻ. Nhưng con người bà Điền quả thật không đơn giản như thế, rõ ràng số 2 đã được xem như kết quả quá hoàn hảo. Nhưng khi nhìn đến Tiểu Bảo Sơn khi bốc được số 1 thì bà lại càng ghét bỏ cậu nhóc hơn.

Trong lòng bà bây giờ ắt hẳn không còn dễ chịu như vừa nãy nữa.

Chỉ cần khiến bà ta khó chịu thì mẹ chồng Điền Ngọc Trinh liền cảm thấy hào hứng ngay.

Kẻ thù của kẻ thù, không phải chính là người ngồi cùng một thuyền với bà sao?

“Ai da, thật sự không nghĩ tới đúng là vận may của đứa nhỏ này quả nhiên không tầm thường chút nào! Thế mà có người trước sau không biết suy nghĩ thấu đáo, rảnh rỗi cứ đi bịa đặt nói thằng nhóc cái này không được, cái kia không tốt, tôi lại nghĩ bản thân người đó chính là thứ duy nhất cần phải xem lại nha"

Bà Điền lập tức quay phắt lại, trừng mắt nhìn về phía người vừa phát ra lời nói đó: “Bà đang nói ai đấy?"

Bà Thẩm đối diện với ánh mắt cảnh cáo của bà Điền cũng không có một chút kiêng dè nào.

809 chữ

0.10921 sec| 2400.758 kb