Trong giọng nói đó là đầy sự nghi hoặc không thể che giấu.
Cô nói: “Chờ một lát nữa thôi, gần đến lượt con rồi.
Tiểu Bảo Sơn khiếp sợ nhìn mẹ nhóc, trong mắt là sự nghi ngờ cùng bất an thấy rõ.
Thích Ngọc Tú mỉm cười, kéo nhóc con sát lại gần mình, nhẹ giọng trấn an con trai nhỏ: “Con là con trai lớn trong nhà, đương nhiên lần này nên để con đại diện mọi người lên bốc thăm.
“Nhưng, nhưng mà, con, con chính là..."
Người trong thôn cho rằng nhóc mang lại những điều xui xẻo, rằng nhóc không có vận khí tốt. Ban đầu vốn chỉ là lời nói vu vơ sau lưng, về sau chẳng biết tại sao, lời đồn đãi càng được lan rộng, lời nói thuận miệng, vô tâm của bọn người đó giống như một cây kim, nhìn thì nhỏ bé, nhưng lại hết lần này đến lần khác đâm vào tim đứa nhỏ. Nghe nhiều thành quen, cậu nhóc đã không biết bao nhiêu lần tự vấn, bản thân mình thật sự là ngôi sao chổi như lời bọn họ nói sao? Tiểu Bảo Sơn rất muốn giải thích, nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cảm thấy bản thân không nên trực tiếp nói ra những lời như vậy trước mặt mẹ nhóc. Khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, Thích Ngọc Tú chống hai tay lên bả vai Tiểu Bảo Sơn, khóe miệng kéo nhếch lên.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu lần này bốc trúng được heo con thì đây chắc chắn là cơ hội tốt nhất để chứng minh cho toàn bộ người trong thôn thấy con trai cô có vận khí tốt, hoàn toàn không giống như những lời bịa đặt vô căn cứ của bọn họ.
Nếu bắt không được thì sao hả? Đương nhiên cô vẫn sẽ không ngần ngại mà khen ngợi con trai mình, căn bản khu vực lân cận nhà cô không thể xây được chuồng heo, không nuôi được chưa chắc đã là chuyện không tốt.
Vợ Điền Nhị đối với những chuyện sắp tới luôn chuẩn bị tốt đường lui cho bản thân, Thích Ngọc Tú cũng như vậy, cô cũng không phải kẻ ngốc đâu, nhưng mọi người chung quanh đều không biết, vẫn duy trì tầm mắt trên người Thích Ngọc Tú, thi thoảng cảm thấy nhất định là cô đã điên thật rồi.
Nếu không phải đầu óc bị gì thì sao có thể đặt một trách nhiệm lớn lao như thế lên người Bảo Sơn chú?
Nếu thật sự nhóc có vận khí tốt, thì cha mẹ nhóc khi chết, không phải bản thân nhóc sẽ được nhận nuôi hay sao?
Vài người có tâm tiến tới khuyên nhủ hai ba câu cũng không tài nào lay chuyển được quyết định của cô!
Hơn nữa, trước nay chỉ cần đề cập đến vấn đề này trước mặt cô thì sớm muộn gì cũng làm cho Thích Ngọc Tú phát sinh xung đột, thật sự khiến người khác phải thở dài cảm thán một câu, người phụ nữ này quả thật đã hết thuốc chữa rồi. Các thế hệ trước sẽ cân nhắc cưới vợ cho con trai trong nhà ngay từ khi còn bé, nhưng Thích Ngọc Tú đối với kiến nghị này bày tỏ sự bác bỏ mạnh mẽ. Không phải tự nhiên bọn họ nhiều lần làm ngơ trước khó khăn của Thích Ngọc Tú, căn bản bởi vì Thích Ngọc Tú vốn không phải người lớn lên tại thôn này, sau hai năm kết hôn cô cùng chồng liền dọn tới giữa sườn núi, hơn nữa, sau khi Điền Đại qua đời, cô suốt ngày lao đầu vào công việc, trong quá trình công tác cũng không bao giờ đề cập đến phương diện tình cảm, những người xung quanh đối với tác phong làm việc của cô không mấy tán thành.
Đương nhiên vẫn có ngoại lệ, người nhà họ Điền lúc nào cũng đều không ngừng nghĩ cách hạ bệ cô, Thích Ngọc Tú trước giờ không quá để tâm đến, đương nhiên cô sẽ không bao giờ để mặc cho bọn họ quấy phá.
Mối quan tâm hàng đầu của Thích Ngọc Tú hiện tại chỉ có đám nhóc con nhà cô, cô trợn trừng mắt, hối thúc đứa nhỏ: “Bảo Sơn, con mau lên đi!"
Bảo Sơn nhón mũi chân, bàn tay nhỏ duỗi vào trong rương, ăn ngay nói thật, Thích Ngọc Tú sớm đã có dự liệu từ trước, phía sau đứa nhóc không còn bao nhiêu người cả.
Thế nhưng bên trong vẫn còn ba lá thăm may mắn chưa ai bốc trúng. Quá rõ ràng, đám người xếp phía trước họ hôm nay đã không được may mắn gọi tên rồi.
800 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo