Nếu không phải vợ Điền Tam đang lúc nguy cấp nằm trong phòng hộ sinh tận hai hôm liền thì bà Điền bên này vẫn đang hùng hổ hùng hổ muốn xông vào nhà, buộc phải động tay động chân còn muốn dùng cả vũ lực để bắt heo con về. Hiện tại không khí hai bên vẫn đang nồng nặc mùi thuốc súng không ai chịu thua ai.
Mẹ chồng Điền Ngọc Trinh vì chuyện này mà ăn ngủ không yên, tức đến mức muốn độn thổ.
Con trai bà là công nhân bán thời gian, lần đó trong quá trình công tác vẫn có người luôn chỉ điểm, nâng đỡ cho người nhà bọn họ, góp một phần công sức giúp bọn họ xử lý tốt chuyện với người nhà họ Điền, bọn họ ở công xã này không khác cường hào ác bá, nhiều lần không biết xấu hổ đặt tham vọng lên tài sản nhà người khác. Nhà họ Thẩm nhiều lần được đảm bảo, hứa hẹn sẽ nhận được tài nguyên tốt nên mới nguyện ý đứng ra đối đầu với bọn họ.
Nếu như không ra mặt vậy thì công tác của con trai bà phải làm sao bây giờ?
Tóm lại, hai nhà vẫn luôn ở trong trạng thái kịp thời sẵn sàng để có thể sống chết một phen cho ra hồn.
Tới mức để cho người ngoài nhìn vào, bôi nhọ danh dự thì quả thật trông rất khó coi! Còn chưa nói tới gần đây nhà họ Điền vô cùng chăm chỉ diễn qua không biết bao nhiêu là vở tuồng.
Làm loạn tại đơn vị là diễn, tin tức hạ sinh bé trai là diễn, con dâu cả con dâu thứ trong nhà nháo nhào đến máu chảy đầu rơi cũng là diễn.
Bọn họ diễn hết sức nhập tâm, như thể gia đình bọn họ là diễn viên, xuất thần đến độ không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Bọn họ mang theo tâm tình vô cùng hào hứng mà không ngừng diễn, càng ầm ĩ lại càng thêm hăng hái, chỉ đáng thương cho Điền Ngọc Trinh bị kẹt ở giữa, nhận hết bao lời trách móc, oán hận từ hai bên.
Điền Ngọc Trinh còn không buồn để tâm đến ánh mắt oán hận của mẹ chồng đứng bên cạnh, vừa lúc vợ Đại Sơn nhắc đến, cô đối với người em dâu này không có quá nhiều đồng cảm nên thuận miệng liền nói ra lời đả kích cô ta. Vừa dứt lời, cô lập tức đánh mắt sang Thích Ngọc Tú, cố ý nhắc nhở: “Chị dâu, đến lượt chị rồi phải không? Chúc chị may mắn, chắc chắn chị sẽ bốc được lá thăm mà mình mong muốn!” Ánh mắt cô dừng trên người Tiểu Bảo Nhạc.
Đám người ở đây đồng loạt nhất trí để con trai trong nhà đại diện rút thăm, những trường hợp ngoại lệ, cũng không phải bọn họ không muốn đổi, mà là do con trai không có mặt ở đây, bọn họ cũng không còn cách nào khác. Nhưng con trai út của chị dâu cô, Tiểu Bảo Nhạc trùng hợp lại có mặt ở đây hôm nay! Điền Ngọc Trinh thức thời đối với Thích Ngọc Tú không đưa ra bất kỳ kiến nghị nào. Cô biết trong mắt chị dâu mình, mấy đứa nhỏ trong nhà đều có địa vị như nhau. Mặc kệ người khác ở sau lưng bọn họ lời qua tiếng lại như thế nào, cô đều trưng ra bộ mặt điềm tĩnh, còn chẳng thèm quan tâm đến bọn họ.
Đã vậy thì Điền Ngọc Trinh cũng không muốn thay cô lo sợ ánh mắt người ngoài làm gì.
Thế nhưng lần này cô thật ra không nghĩ tới, Thích Ngọc Tú quay người duỗi tay về phía con trai lớn, dịu dàng nói: “Bảo Sơn, con lên trước bốc thăm đi!"
“Ai cơ?” Động tác mọi người chợt khựng lại, đồng loạt nhất trí quay đầu nhìn về phía Thích Ngọc Tú, Thích Ngọc Tú bên này vẫn dịu dàng gọi đứa nhỏ nhà cô: “Bảo Sơn!"
Bảo Sơn chỉ ngón tay về phía mình, ngạc nhiên hỏi lại: “Con ạ? ??” Thích Ngọc Tú gật đầu, hối thúc đứa nhỏ: “Đúng vậy, chính là con, không là con thì còn ai nữa hả, mau tiến tới trước bốc thăm đi nào"
Bảo Sơn do dự trong chốc lát, nhóc nghiêng đầu nhìn về phía em gái, Tiểu Bảo Châu lập tức cổ vũ anh trai: “Anh hai cố lên nha"
Cô bé đẩy Bảo Sơn về phía trước, Tiểu Bảo Nhạc cũng nhanh nhẹn học theo Bảo Châu, tay nhỏ dùng sức đẩy Bảo Sơn. Bảo Sơn tiến lại gần Thích Ngọc Tú, ngửa đầu dò hỏi: “Sao lại là con hả mẹ?"
811 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo