Trước giờ cô không có suy nghĩ trọng nam khinh nữ, cũng không có thời gian rãnh rỗi nhúng tay vào chuyện lớn nhỏ của nhà người khác.
Thích Ngọc Tú gắng sức điều chỉnh lại nội tâm đang không ngừng trào dâng của bản thân, cô nghe được thanh âm cao hứng từ vợ Đại Sơn, không biết do khôn khéo hay cô ấy thật sự đã gặp được may mắn, vừa mới bốc trúng được hai mươi hào. Cô là người cuối cùng nên khả ngăng bốc được lá thăm tốt không cao, nhưng cô một chút cũng không ngại vợ Đại Sơn trước mặt đang rất hào hứng, mang tâm trạng vui sướng rạo rực tiến lại gần Thích Ngọc Tú, thích thú nói: “Chị Tú, lá thăm em bốc được cũng không tồi, chị nhất định sẽ bốc được lá thăm chị muốn thôi” Thích Ngọc Tú cười cười, chưa kịp mở miệng đáp lời cô, liền nghe vợ Điền Nhị nói chen vào: “Ai u, loại người này không phải cứ muốn là được đâu, quan trọng nhất vẫn là trông cậy vào vận khí. Có một số ít người khi vừa nhìn vào liền thấy được vận rõ ràng rành mạch, nhưng có người ấn đường đen xì như thế kia, chắc không có số được vận may ghé thăm đâu. Người như vậy trước sau gì cũng không làm được chuyện nên hồn, cố nán lại ở bên cạnh họ, có khi không chừng lại triệt luôn đường sống của bản thân đấy"
“Người như cô thật sự ghê gớm, lời nói nào cũng có thể thốt ra khỏi miệng được, mà có điều, chỉ cần là người có đầu óc liền biết được cô là đang nói bậy, trong thôn chúng ta có ai tiếp xúc với Thích Ngọc Tú được nhiều như tôi không? Theo như lời cô nói, vận xui sớm muộn gì cũng chiếu đến trên người tôi. Nhưng hiện tại cô nhìn thử xem, tôi không phải vẫn đang sống tốt đó sao? Thậm chí vừa nãy tôi còn bốc được một lá thăm tốt nữa kìa. Vợ Đại Sơn không chút khách khí đáp lời, ngay sau đó lại nhìn về phía Điền Ngọc Trinh đang đứng cách đó không xa, mỉm cười tiếp tục: “Cô dâu cả nhà họ Thẩm, cô nói thử xem, tôi nói vậy có đúng không?"
Điền Ngọc Trinh gật đầu: “Đúng vậy, nhà tôi cùng nhà chị dâu có quan hệ rất tốt, lúc nãy tôi cũng bốc được một lá thăm tốt không kém.
Nhà họ theo sắp xếp của đại đội được xếp đứng ở phía trước, lần này bốc được bốn mươi hào, mẹ chồng cô vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng ngay sau đó nhìn thấy mẹ ruột cô bốc được hai mươi hào, mặt mũi phút chốc dài ra cả mét, tâm trạng cũng theo đó mà đi xuống. Mặt mũi không ra mặt mũi, ánh mắt cũng không còn là ánh mắt ban đầu nữa.
Rõ ràng người trực tiếp bốc thăm không phải cô, nhưng cô lại người duy nhất phải hứng chịu ánh nhìn không mấy thiện cảm từ mẹ chồng.
Hai bà cụ bởi vì ngày trước cùng nhau tranh chấp một phần đất trồng trọt công tác, đã âm thầm phân cao thấp hơn thua nhau không biết bao nhiêu lần.
Điền Ngọc Trinh bị kẹp giữa hai người sớm đã luyện được bộ mặt thấy chết cũng không sợ, trong ngoài không phải loại người nhìn thoáng qua đã có thể coi thường.
Nhà mẹ đẻ luôn oán trách cô không biết ơn họ, mỗi lần gặp mặt đều mắng cô không biết kính trọng ơn sinh thành và dưỡng dục của bọn họ.
Nhà chồng ở một bên thì không ngừng chèn ép, dằn vặt cô, luôn miệng cho rằng cô ăn cây táo, rào cây sung, là loại người không màng đến đúng sai, luôn đứng về phía nhà mẹ đẻ, gặt thời cơ liền ức hiếp người khác.
Tóm lại, gần đây Điền Ngọc Trinh đang lâm vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, làm thế này không được, thế kia cũng không xong, thật sự đã khiến cô vô số lần đứng ngồi không yên.
Kỳ thật em chồng Điền Ngọc Trinh đã đi nhậm chức, nhưng người nhà họ Điền vẫn không cam tâm tình nguyện chịu thiệt. Ngày vợ Điền Tam gặp chuyện, thiếu chút nữa xảy ra vấn đề cũng chính là ngày bà Điền cùng vợ Điền Nhị ra ngoài, âm thầm tính kế âm mưu đòi thêm quyền lợi từ nhà người khác.
Căn bản không có bất kỳ cuộc thương thảo nào được diễn ra, đến cả cửa nhà cũng không ngỏ ý muốn mời bọn họ bước vào.
818 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo