“Đương nhiên là không rồi, làm gì có ai có khả năng đó chứ!"
Người xung quanh vây xem bọn họ lời qua tiếng lại, trong lòng hâm mộ đến không chịu được bỗng chốc lâm vào trạng thái ảo não, chính mình cũng không có “trí thông minh” như người nhà họ Điền, liền không ngừng hô to gọi con nhỏ nhà mình lại, khung cảnh hiện tại quả thật không thể chỉ dùng hai từ hỗn loạn là có thể diễn tả hết được.
Có hộ gia đình có nhiều hơn một đứa bé trai, vì nghĩ xem nên dùng đứa nhỏ nào bốc mà làm chậm trễ rất nhiều thời gian. Sự việc này khiến đại đội trưởng vô cùng phiền chán, ánh nhìn dành cho bà Điền cũng có lấy một chút vui vẻ, mọi việc đi đến tình trạng như hiện tại đều do bà ta khởi xướng, thật sự là khiến người ta chán ghét không thôi mà.
Đại đội trưởng vốn không để tâm đến chuyện ai rút trúng hay ai rút không trúng, ông chỉ muốn sớm kết thúc một đám hỗn loạn này, về nhà dành chút thời gian rảnh rỗi ra vườn nhà nhìn ngắm thư giãn một lát.
Bây giờ đối với ông đại đội trưởng làm sao có thứ gì có thể quan trọng hơn so với hoa màu được chú?
“A, tôi rút trúng được hai mươi hào.” Vợ Đại Sơn chưa hề nghĩ tới việc bản thân cô thế mà có thể có được vận may bất ngờ như vậy, từ sau lượt rút thăm của Điền Cẩu Tử, đằng trước cô chỉ trong một loáng đã dùng tốc độ nhanh như chớp đổi thành bé trai hoặc đàn ông trưởng thành, phụ nữ đồng loạt lui về sau, tuyệt đối không để bản thân can dự vào, chỉ sợ vận khí không tốt sẽ gây ảnh hưởng tới cả gia đình.
Cô vốn muốn đổi, nhưng con trai hiện đang học tập tại trường, chồng cô ở nhà lo việc đồng áng, quanh đi quẩn lại cũng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tự mình liều một phen.
May quá những người đi trước kết quả rút thăm không mấy khả quan, mọi người đều khẳng định rằng Điền Cẩu Tử là người may mắn nhất hôm nay, như thể đem toàn bộ vận may có được từ trước đến nay chỉ để bốc thăm mà thôi.
Nghe được lời bàn luận rôm rả của những người chung quanh, Thích Ngọc Tú hít một hơi thật sâu, cố giữ cho bản thân thật bình tĩnh mới có thể không mắng nhiếc những người có mặt ở đây bằng hai từ “ngu ngốc” quá mức.
Trước kia gặp được chuyện như vậy, cô đều lâm vào trạng thái chết lặng, hiện tại có thể cảm thấy chính mình so với ngày trước thật sự không giống nhau. Trước kia là chết lặng với lời nói, hành vi của bọn họ, còn bây giờ chỉ cảm thấy ngay cả hình bóng cũng không muốn nhìn thấy. Chỉ có đi càng nhiều, xem càng nhiều mới có thể thu được thật nhiều kiến thức, đến lúc đó mới hiểu được rằng đàn ông không có sức mạnh ghê gớm như họ nói còn phụ nữ thì không yếu kém và hèn mọn như vậy.
Đối với suy nghĩ cổ hũ này của bọn họ, cảm giác hiện tại của Thích Ngọc Tú chỉ có thể dùng ba từ để miêu tả: Quá ghê tởm.
Nếu như hỏi Thích Ngọc Tú có tin vào vận khí hay thậm chí là quỷ thần hay không?
Đương nhiên là cô rất tin tưởng!
Những người phụ nữ nhà đó, già trẻ lớn bé, từ suy nghĩ tới hành động chẳng khác gì nữ nhân từ thời phong kiến xuyên không tới hiện đại, cô sao có thể không tin được chứ!
Đương nhiên là cô không tin chỉ đàn ông con trai trong nhà mới có vận khí tốt, phái nữ chắc chắn cũng không kém cạnh bọn họ tí nào đâu.
Phương diện này vốn chẳng có chút liên can gì tới khoa học hay tâm linh, hoàn toàn là xuất phát từ quan niệm trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào tiềm thức mỗi con người.
Lòng Thích Ngọc Tú không ngừng trào dâng, cô điên cuồng dùng lời nói giã nát tâm tư mục nát của đám người này, ngược lại ngoài mặt vẫn bất động không lộ chút cảm xúc nào, cô im lặng nhìn đoàn người hỗn loạn trước mắt, thậm chí còn nghe được những lời cười nhạo của người nhà họ Điền nhưng cũng chẳng buồn hé miệng nói thêm câu nào.
809 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo