Trước lời đề nghị của cô ấy, Thích Ngọc Tú cũng nghiêm túc gật đầu.

“Nếu chị muốn kiếm tiền cũng phải cẩn thận, đừng làm quá thường xuyên. Đừng quá nóng vội, nếu không sẽ làm người khác chú ý đến. Khương Việt chỉ hận không thể đem hết tất cả vấn đề mình nghĩ ra nói cho Thích Ngọc Tú biết: “Đợi thêm mười mấy hai mươi năm nữa, mọi người nhớ phải mua nhà, lúc ấy mới thật sự thích hợp. À đúng rồi, có thể là mọi người không biết về đồ cổ, nhưng mà tem thì cũng có hiểu biết, có một số loại tem cũng rất đáng giá. Để em tìm cho chị xem...... Mọi người có thể sưu tập tem, tuyệt đối không sợ bị lỗ Thích Ngọc Tú cúi đầu nhìn Khương Việt đang viết một cách nghiêm túc, vô cùng chân thành tha thiết mà thốt lên: “Cô đúng là một người tốt.

Có thể thật thà nói hết các phương pháp kiếm tiền cho người khác như vậy, có thể thấy được người này thật sự rất tốt.

Khương Việt vỗ ngực nói: “Chúng ta cũng có quen biết được một thời gian rồi, làm sao em có thể không giúp mọi người chứ? Em là loại người không quan tâm đến người khác vậy sao? Em là người xem trọng tình nghĩa nhất đó.

Thích Ngọc Tú thấy cô ấy như vậy thì bật cười, nói: “Cô thật sự đã giúp đỡ nhà chúng tôi rất nhiều Khương Việt gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Chỉ là việc nhỏ thôi mà"

Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại nghiêm túc nói: “Tuy rằng em là người tốt, nhưng em vẫn muốn nhắc nhở chị một điều và chị phải luôn nhớ kỹ điều này trong lòng. Có người tốt, thì nhất định cũng có người xấu. Người xấu cũng không viết chữ trên mặt. Cho nên, đừng dễ dàng tin tưởng người khác giống như đã tin tưởng em.

Nói tới đây, bản thân cô ấy cũng cảm thấy ngượng ngùng: “Sao em lại cảm thấy như mình đang tự trát vàng lên mặt"

Thích Ngọc Tú: “Không có đâu, cô thật sự rất tốt"

Khương Việt: “Thật ra, em cũng rất muốn theo chị sang bên kia xem một chút, nhưng mà bây giờ thì không được, em còn bận công việc riêng"

Thích Ngọc Tú nghiêm túc nói: “Cho dù cô muốn đi thì tôi cũng không đồng ý. Tôi cảm thấy không an toàn. Nhưng mà không phải đối với tôi, mà là đối với cô. Vẻ bề ngoài và thái độ của cô không giống với chúng tôi. Chúng tôi và những người bên này cũng không giống nhau, mọi người có thể xem chúng tôi là người nghèo. Nhưng ngược lại là cô, không thể một câu là có thể giải thích rõ ràng được. Lúc đó nhiều khi cô lại bị bắt lấy......” Khương Việt: “Ôi không..."

Đúng vậy, lúc ấy là thập niên 60, có gì bất thường thì lập tức......

Khương Việt lập tức gật đầu: “Chị nói đúng......"

Đêm hôm khuya khoắt, hai người cũng không ngủ, còn đang nói hết chuyện này đến chuyện kia.

Tuy rằng buổi chiều mấy đứa nhỏ đều đã ngủ, nhưng bây giờ cũng đã khuya, cho nên bọn nhỏ cũng đã ngủ hết rồi.

Khi Thích Ngọc Tú về phòng, cũng đã hơn 3 giờ sáng, nhưng mà, lúc này cô không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, trong lòng nóng như lửa đốt, tràn đầy năng lượng. Những gì Khương Việt nói, cô đều ghi nhớ trong lòng. Giá nhà sẽ tăng cao......

Một vài loại tem cũng đáng giá......

Thời kỳ đầu công cuộc cải cách mở cửa, đồ điện, trang phục và thực phẩm có thể kiếm được nhiều tiền hơn nhà ở, nhưng thời kỳ sau đó thì bất động sản mới thật sự đáng giá......

Những điều này đều được cất giữ trong lòng cô.

Lúc trước, khi có thể xuyên không qua đây, cô chỉ nghĩ đến chuyện chỉ cần được ăn no mặc ấm, còn bây giờ dường như cô đã xác định được cho mình một con đường rõ ràng. Trong thời gian bọn họ xuyên không, đã gặp đủ loại người, nhưng người giúp đỡ họ nhiều, chỉ có mỗi Khương Việt. Có thể nói, gặp được Khương Việt thật sự là một chuyện siêu may mắn với họ.

Thích Ngọc Tú không ngủ, nằm nhìn chằm chằm lên trần nhà, cảm nhận được hơi thở của đứa con nhỏ bên cạnh, cô nghiêng sang vỗ về con rồi mỉm cười.

Tiểu Bảo Châu được mẹ vỗ về, trong giấc ngủ mơ màng, cô bé xoay người một cái, gót chân nhỏ đặt trên người mẹ, úp mặt vào chăn, ngủ càng ngon hơn.

818 chữ

0.08551 sec| 2389.156 kb