Thích Ngọc Tú nhìn cô như vậy, thở dài một tiếng, nói: “Cô đúng là một người tốt.

Khương Việt: “? ??"

Như thế nào mà đột nhiên bắt đầu phát thẻ người tốt cho cô rồi vậy? Bỗng nhiên Khương Việt được nhận xét là người tốt, cho nên liền có chút bối rối.

Này, chúng ta đều là phụ nữ với nhau, không cần thiết phải nói những lời như vậy. Khương Việt: “Mọi người đừng ở trong núi nữa, vừa cô đơn vừa không an toàn, mọi người tới nhà của em ở đi! Em thuê nhà ở, ký hợp đồng thuê ba năm, em gần như cũng không ở nhà, mọi người cứ đến đây ở đi. Thân phận có chút vấn đề thì cứ để em đi hỏi thăm thử, xem có cách nào giúp được mọi người không"

Tuy miệng thì nói như vậy, nhưng lông mày Khương Việt đã nhăn tới mức có thể kẹp chết ruồi bọ.

Hiện tại, cơ quan quản lý hộ tịch đang làm việc vô cùng nghiêm ngặt, bây giờ vô duyên vô cớ lại có thêm người xuất hiện, cho dù là có quan hệ cũng sợ gặp phải nhiều khó khăn, nguy hiểm. Chưa kể, Khương Việt chỉ là một người bình thường. Thật sự bây giờ cô cũng không biết phải làm như thế nào nữa.

“Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?” Cô cứ đi lòng vòng.

Thích Ngọc Tú cũng sốt ruột như cô ấy vậy, Thích Ngọc Tú thấy cô ấy cứ đi lòng vòng như vậy, nói:

“Cô không lạnh sao?"

Mặt đều đã trắng bệch vì lạnh.

Khương Việt: “Lạnh chứ ạ"

Cô ấy nói: “Còn không phải vì mọi người mà em mới sốt ruột hay sao?"

Thích Ngọc Tú nhìn Khương Việt, im lặng một lúc, cảm thấy tuy rằng thật sự rất lạnh, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp. Cô nói: “Cô không cần phải nhọc lòng vì chúng tôi.

Khương Việt: “Nhưng mà cũng không thể ở lại trong núi.

Nếu cô không biết thì thôi, bây giờ cô đã biết, thì không thể để như vậy được.

Thích Ngọc Tú suy nghĩ một chút rồi nói thẳng: “Chúng tôi còn có thể về nhà. Khương Việt: “Cái gì cơ?"

Cô ấy lập tức hét lên, một tiếng thét chói tai, đầu tóc cũng biến thành tổ ong. Thích Ngọc Tú: “Chúng tôi có thể trở về."

Thật sự là cô không nên nói, nhưng Thích Ngọc Tú vẫn quyết định tin tưởng Khương Việt. Bọn họ mới chỉ quen biết Khương Việt trong một thời gian không quá dài, khoảng chừng nửa năm, nhưng từ lần gặp đầu tiên, Khương Việt đã giúp đỡ bọn họ, vì vậy có thể thấy được nhân phẩm người này thật sự rất tốt.

Chính vì nhân phẩm tốt như vậy, nên Thích Ngọc Tú mới quyết định ăn ngay nói thật, dù sao thì việc nói láo cũng thật quá khó khăn.

Cô không thể nói với người ở bên kia, bởi vì bọn họ muốn sinh sống ở bên kia; nhưng mà ở bên này, chỉ cần bọn họ không tới nữa, người khác cũng sẽ không thể tìm được bọn họ. Cho nên Thích Ngọc Tú muốn thử một chút, tìm người đáng tin tưởng.

Cô nói: “Chúng tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng chúng tôi xuyên qua đỉnh núi, là có thể về nhà!"

Khương Việt: “Chị, chị, chị, chị nói cái gì?"

Cô ấy ra sức tát vào mặt mình, nói: “Nhất định là em đang bị ảo giác.

Thích Ngọc Tú nhìn Khương Việt, thấy cô ấy thật sự quá kỳ cục.

Cô do dự một chút, nói: “Cô mặc quá mỏng manh, vẫn nên trở về đi, sau này chúng ta gặp lại......"

“Không được đâu!” Khương Việt bắt lấy tay Thích Ngọc Tú, nói: “Em mà không biết rõ ràng, thì em không thể ngủ được. Hay là, mọi người tới nhà em đi"

Cô ấy đưa tay lên, hứa rằng: “Em sẽ không bán đứng mọi người đâu, nếu em bán đứng mọi người sau đó nói chuyện này cho người khác biết, thì em sẽ bị thiên lôi đánh! Nếu em gây ra nguy hiểm cho mọi người, thì em ăn cơm bị nghẹn chết, uống nước bị sặc chết, đi đường thì bị té chết, cả đời sẽ chết không được tử tế!"

Cô ấy thật sự vô cùng nghiêm túc đối với lời thề của mình.

Điều này dọa cho Thích Ngọc Tú nhảy dựng lên, cô nói: “Cô không cần phải nói vậy mà......"

Khương Việt nghiêm túc: “Mọi người đem bí mật lớn như vậy nói cho em biết, em nhất định sẽ không làm ra chuyện phản bội bạn bè.

Cô ấy đang rùng mình vì lạnh, vừa nói xong lập tức hắt xì một cái.

823 chữ

0.10223 sec| 2392.242 kb