Chẳng trách lúc bọn họ mới quen biết nhau chưa được bao lâu, Tiểu Bảo Châu nói mẹ phải bắt đầu làm việc, không thể tới được, lúc đó cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại thì đúng là như vậy rồi! Nếu làm việc trong đội, sao có thể tùy tiện xin nghỉ được.

Trên thực tế, Khương Việt chỉ đọc qua tiểu thuyết về thập niên 60-70, còn tình hình cụ thể như thế nào thì cô cũng không hiểu lắm. Vừa đúng lúc gặp được Thích Ngọc Tú, cũng muốn hỏi một chút: “Ở bên kia mọi người có xem trọng kiến thức không? Có truyền dạy những kiến thức uyên bác không? Những cái đó rất đáng để học hỏi theo!"

Rất nhiều người chính nhờ như vậy mà càng ngày càng hiểu biết.

Thích Ngọc Tú: “Trí thức trẻ thì có, nhưng thật ra không có truyền dạy kiến thức, năm ngoái cũng nhiều lần nói sẽ sắp xếp người đến. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu. Thật ra cho dù họ có thật sự đến, cũng không nên tiếp xúc, như vậy mới tránh được những rắc rối không đáng có. Khương Việt: “Nếu có thể học được cái gì......"

Thích Ngọc Tú: “Làm sao cô có thể biết được những người đến dạy kiến thức nhất định sẽ là người tốt, cũng có thể thật sự không tốt lắm đâu? Học thức cũng không quyết định nhân phẩm. Hơn nữa, ở một nơi lớn như vậy trong thôn, làm việc gì chắc chắn cũng sẽ bị phát hiện. Rắc rối lớn thế này, tôi còn dẫn theo mấy đứa nhỏ, không thể tự rước lấy phiền phức, tôi bằng lòng để cho mấy đứa nhỏ cái gì cũng không biết, chứ không muốn để bọn nhỏ bị lôi kéo vào chuyện này"

Khương Việt: “Vậy cũng phải Tuy nhìn Thích Ngọc Tú có vẻ rất tùy tiện, nhưng thật ra suy nghĩ cũng rất tinh tế. Người sống ở bên kia chắc chắn là phán đoán chính xác hơn những người chỉ biết “tin tức vỉa hè” giống như cô. Khương Việt trầm ngâm một chút, sau đó vui vẻ nói: “Không sao, em không tiếp xúc với bọn họ, em cũng có thể dạy dỗ cho mấy anh em Tiểu Bảo Châu"

Thích Ngọc Tú nhướng mày.

Khương Việt: “Em hoàn toàn có thể mà!"

Cô ấy thẳng thắn nói: “Em nói thật, đương nhiên em cũng không phải nói là em có biện pháp. Ha ha, em tìm cái chương trình học cứng nhắc của học sinh tiểu học để dạy cho bọn nhỏ. Thế nào?

Thấy em thông minh chứ?"

Thích Ngọc Tú: “Cứng nhắc? Là cái gì?"

Khương Việt: “Chính là...... À, chị chờ em đi lấy. Đúng rồi, ở bên kia mọi người không có điện phải không?"

Thích Ngọc Tú: “Không có"

Khương Việt: “Em chuẩn bị cho chị mấy cục sạc, chị dùng xong rồi thì lại tới đây nạp điện Thật sự thì Thích Ngọc Tú không hiểu một chút nào cả, nhưng cô vẫn nhìn Khương Việt, nghiêm túc lắng nghe.

“Tuy rằng em không biết chuyện nhà mọi người là như thế nào, nhưng mà em cảm thấy, sau này mấy món đồ tương đối hiện đại một chút thì mọi người không nên lấy ra. Nói xong lại cảm thấy chính mình rất mâu thuẫn, vừa rồi còn nói lấy cái chương trình cứng nhắc, bây giờ lại nói không thể lấy mấy món đồ hiện đại.

Cô ấy nói: “Em lấy cái này là vì muốn cho mấy đứa nhỏ học tập được tốt hơn, mọi người dùng xong thì nhớ nhanh chóng cất cẩn thận, nhưng để tiện hơn thì những món đồ hiện đại này không nên lấy ra. Nếu như đã có cơ hội đến bên này thì em cảm thấy, ngoại trừ việc được ăn no ra, mọi người càng nên chú trọng đến tri thức. Tiếp xúc với kiến thức tiên tiến như vậy, thì phải nhanh chóng học hỏi, nếu không nhất định sẽ thiệt thòi"

Ánh mắt Thích Ngọc Tú sáng hẳn lên, vô cùng hứng thú.

Khương Việt: “Nói một cách khác, nếu chị lấy cục xà phòng thơm đem về, thì có cách không? Có cách. Nhưng nó có ý nghĩa lớn không? Căn bản là không lớn, hơn nữa nếu người khác nhìn thấy thì thế nào, rất khó có thể giải thích. Ngược lại nếu chị học thêm về kiến thức. Thứ này nằm ở trong đầu chị, không ai có thể xem được những thứ ở trong đầu chị, chị nói xem có đúng không?” Thật ra lúc đầu Khương Việt cũng không nghĩ được nhiều như vậy, nhưng cô ấy vừa nói vừa hoàn thiện lý luận của mình, thật ra cũng tự cảm thấy rất có lý.

837 chữ

0.12661 sec| 2382.266 kb