Tiểu Bảo Châu mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi, ngập ngừng hỏi: “Không cần trả tiền sao ạ?” Khương Việt cười, lắc đầu và nói: “Không cần, các em cứ đến đó chơi thôi"

Tiểu Bảo Châu yên tâm, lập tức vui vẻ hẳn lên, nói: “Em rất muốn chơi Đứa nhỏ lo lắng, tuy rằng có chút đói bụng, nhưng vẫn ăn hai ba miếng nhanh chóng xong phần ăn của mình, sau đó cùng anh trai và em trai vội vàng chạy đến chỗ kia, bước chân cực kỳ nhanh nhẹn. Nói đến chuyện chơi đùa thì mấy đứa nhỏ không cần thầy dạy cũng hiểu, tuy rằng trước nay không có kiến thức về mấy thứ này, nhưng mấy đứa nhỏ rất nhanh đã nắm được cách chơi, mấy đứa nhỏ chơi cầu trượt, vui vẻ xoay vòng vòng, khuôn mặt Tiểu Bảo Châu đỏ hồng như quả táo.

“Anh ơi, anh, anh xem em nè, em cực nhanh luôn!"

“Bảo Châu giỏi nhất.

Tiểu Bảo Châu nhảy nhót, Tiểu Bảo Nhạc: “Chị ơi, đến lượt em"

Ở đây rất ít người, vốn dĩ chỉ có ba đứa nhỏ ở khu trò chơi trẻ em, bọn họ đi vào, ba đứa nhỏ cũng chạy ra ngoài. Cho nên khu trò chơi trẻ em lập tức biến thành công viên trò chơi của ba anh em. Tiểu Bảo Châu cười ha ha ha.

Khương Việt chống cằm nhìn bọn chúng chơi đùa vui vẻ, nói: “Không biết tại sao, mỗi lần thấy Bảo Châu cười, em đều cảm thấy có chút quen mắt.

Thích Ngọc Tú: “Ý em là sao?"

Khương Việt nói qua loa: “Đại khái là người đẹp thì đều giống nhau, còn người xấu thì có điểm xấu riêng"

Thích Ngọc Tú:

Khương Việt mỉm cười, nói: “Em nói giỡn thôi.

Mấy đứa nhỏ chơi được một lúc, Thích Ngọc Tú kêu mấy đứa con lại, nói: “Chúng ta còn phải đi cắt tóc"

Tiểu Bảo Châu: “Có thể không cắt không mẹ?"

Thích Ngọc Tú: “Không được, chúng ta phải đi"

Tiểu Bảo Châu: “Dạ con biết rồi.

Thích Ngọc Tú sẵn sàng trả tiền cho việc này, cô muốn “học hỏi”, xem bên này cắt tóc như thế nào, sau đó trở về có thể tự cắt tóc cho mấy đứa nhỏ. Người trong thôn bọn họ không có đến tiệm cắt tóc trong thành.

Chính mình có chút tay nghề vẫn rất quan trọng.

Nếu không thì sao lại nói, tri thức sẽ không rời xa con người.

Thích Ngọc Tú vẫn nhớ kỹ những lời này của Khương Việt.

“Đi thôi"

Lúc này, Thích Ngọc Tú cảm nhận được ở hiện đại rất thuận tiện, xem phim, mua quần áo, ăn cơm, ngay cả chỗ cắt tóc đều ở cùng một nơi, căn bản là không cần phải đi quá xa, vô cùng thuận tiện.

Hơn nữa, mặc cho mùa đông rét lạnh, ở đây lại rất ấm áp.

“Mẹ ơi, con cũng cắt tóc sao?” Tiểu Bảo Nhạc ngẩng đầu hỏi.

Thích Ngọc Tú gật đầu: “Cắt chứ, tất cả các con đều cắt!"

Khương Việt: “Chị Thích, chị nhìn tóc chị này, đuôi tóc đều chẻ ngọn hết rồi, cũng nên chỉnh sửa một chút đi"

Thích Ngọc Tú: “Này nhưng mà..."

Khương Việt: “Tới thì cũng tới rồi"

Bốn chữ vạn năng chính là: Tới cũng tới rồi.

Lời này hữu dụng đối với tất cả mọi người, đối với Thích Ngọc Tú đương nhiên cũng hữu dụng.

Vì thế, bốn mẹ con quyết định cắt tóc.

Tiểu Bảo Châu là người cắt đầu tiên, cô bé đi theo một chị gái vào chỗ gội đầu, thân hình nhỏ bé nằm trên ghế màu đen, tim đập thình thịch.

“Bạn nhỏ, có thể dùng nước ấm chứ?"

Tiểu Bảo Châu: “Có thể ạ” Lần đầu tiên có người ngoài gội đầu cho cô bé, hơn nữa, gội đầu ở đây không giống như ở nhà, Tiểu Bảo Châu cảm thấy cả người đều sảng khoái. Cô bé hít một hơi thật sâu, cảm nhận được làn nước ấm và động tác gội đầu thật nhẹ nhàng.

Tiểu Bảo Châu lẩm bẩm nói: “Thật là tuyệt vời quá đi.

“Em gái có muốn cắt kiểu tóc nào không?"

Tiểu Bảo Châu lắc đầu, cũng không biết.

Tuy rằng trẻ con không hiểu được, nhưng người chủ tiệm thật ra đã quyết định cắt cho cô bé một cái mái bằng, mái tóc khô và chỉa của cô bé đã được dưỡng lại không ít, tuy rằng không phải là một mái tóc đen nhánh, nhưng cũng khá đẹp.

Con nít mà, dưỡng tóc trở lại rất dễ dàng.

Cô bé được cắt một cái mái bằng, bím tóc cũng được cắt bớt một ít, không để quá dài, nhưng vẫn có thể buộc thành hai cái đuôi nhỏ như tai thỏ.

825 chữ

0.10884 sec| 2386.422 kb