Thích Ngọc Tú và Khương Việt cố gắng nói nhỏ, không để cho mấy đứa nhỏ nghe thấy, nếu không sẽ làm cho chúng sợ.

Ba đứa nhỏ ngồi xe lắc ở cửa siêu thị, lần này mỗi đứa có mười đồng tiền!

Có thể chơi mười lần!

Mười lần!

Tiểu Bảo Châu luôn miệng nói: “Mười lần nha, em cảm thấy sắp tới mẹ sẽ không cho chúng ta xuống núi"

Tiểu Bảo Sơn gật đầu đồng tình: “Anh cũng cảm thấy như vậy"

Nếu không thì tại sao lại cho bọn chúng chơi nhiều thứ như vậy!

Còn Tiểu Bảo Nhạc thì cái gì cũng không biết, hí ha hí hửng lắc lư cái xe lắc, vui vẻ hát theo: “Đừng nghĩ tôi chỉ là một con dê......"

Bộ phim hoạt hình hôm nay, bọn họ đều khắc sâu trong lòng.

Tuy nhiên, thời gian chơi đùa rất nhanh đã kết thúc, đến lúc phải quay trở về rồi, Thích Ngọc Tú nhanh chóng dẫn ba đứa con về nhà, cũng may bọn họ đi từ chỗ này, nếu đi từ thôn chỗ Khương Việt ở, thì phải mất bốn tiếng đồng hồ, còn ở chỗ này thì không xa lắm, cho nên Thích Ngọc Tú vẫn tự khiêng gạo và mì, sau lưng cõng Tiểu Bảo Nhạc, sải bước đi về phía trước. Khương Việt nhìn theo bóng dáng bọn họ, cảm thấy hai ngày này thật sự như một giấc mơ, cảm giác vô cùng huyền ảo.

Tuy nhiên, cô ấy cũng không muốn nói thêm, chuyện này quả thật quá hão huyền, cô càng tuyệt đối không thể nói ra ngoài, nếu không thật sự sẽ mang đến nhiều phiền phức cho gia đình Bảo Châu, cô ấy lái xe trở về, đi ngang qua trường tiểu học trong thôn bọn họ, cái trường này đã hai ba mươi năm, bây giờ vẫn không ngừng phát triển, cô ấy nhìn lướt qua, nhắc mãi: “Trường tiểu học Tư Duy hy vọng..."

Cô ấy cười nhẹ rồi tự nhủ: “Thật trùng hợp, cũng là họ Điền"

Khương Việt không nghĩ nhiều, lái xe trở về thôn của mình...

Lúc này, cả nhà Thích Ngọc Tú đã trải qua hơn một giờ đồng hồ trên đường núi, cuối cùng cũng về đến nhà.

Thích Ngọc Tú nhanh chóng thu dọn lại đồ đạc một chút, như vậy chuyến đi này cô thu hoạch được rất nhiều. Thích Ngọc Tú vội vàng đi nấu cơm, trong lòng lại nghĩ đến chuyện đồng hồ, lần này cô nhập đồng hồ khác hẳn với lần trước. Nếu lần này có thể bán ra, ít nhất cô có thể thu về tám ngàn đồng tiền.

Thích Ngọc Tú nghĩ như vậy, cảm thấy cả người đều run lên, thật sự không thể tin được, có một ngày mình lại có nhiều tiền như vậy. Tuy rằng thứ này còn chưa bán, tiền cũng chưa tới tay. Nhưng nghĩ thôi cũng đủ cho Thích Ngọc Tú bồn chồn trong lòng.

Cô cố gắng bình tĩnh lại, sau một hồi khá lâu, cuối cùng cô cũng bình tĩnh trở lại.

Không nôn nóng, cô không nôn nóng.

Buổi tối, Thích Ngọc Tú làm bánh canh, mấy anh em Tiểu Bảo Châu chạy chơi cả một ngày thật sự là rất mệt mỏi, cả nhà xì xụp ăn cơm chiều, rồi nghỉ ngơi sớm.

Bắt đầu từ sáng ngày mai, anh em Tiểu Bảo Châu bắt đầu học theo một cách khác. Lúc này đây, bọn họ muốn học theo máy tính bảng, Thích Ngọc Tú quyết tâm học theo những thứ có sẵn, cô nói: “Mẹ đánh giá là đầu xuân thì ban xoá nạn mù chữ cũng không duy trì được bao lâu nữa đâu"

Bây giờ phải bắt đầu công việc đồng áng, ai còn sức mà đi giảng bài nữa.

Quả nhiên, Thích Ngọc Tú đoán không sai một chút nào, không bao lâu sau thì ban xoá nạn mù chữ trong thôn lập tức chấm dứt. Vốn dĩ là sẽ có trí thức trẻ họ Chu dạy thay, nhưng mà trí thức trẻ họ Chu chuẩn bị kết hôn, cha vợ anh ta là đại đội trưởng ở thôn kế bên, thường xuyên qua lại nên đã sắp xếp cho anh ta một công việc ở trường tiểu học. Thôn kế bên không có trường tiểu học, đương nhiên vẫn là ở trong thôn bọn họ. Trong chuyện đó, hai đại đội trưởng đã thương lượng với nhau như thế nào, những xã viên bình thường như bọn họ cũng không biết, nhưng mà anh em Tiểu Bảo Châu thật sự rất vui, bọn họ rất thích thầy giáo Chu. Nghĩ đến chuyện sau này đi học sẽ được thầy giáo Chu dạy, tâm trạng tự nhiên trở nên vô cùng phấn khích.

811 chữ

0.12379 sec| 2382.391 kb