Cậu bé thích một căn nhà ấm áp, sáng sủa và sạch sẽ, thích một cuộc sống không cần lo nghĩ đến chuyện ăn uống, thích xem phim, xem TV...... và còn thích rất nhiều thứ nữa.
Cũng hy vọng người trong nhà có thể không cần sống một cuộc sống lén lút, mà được quang minh chính đại ăn đồ ngon, dùng đồ tốt.
Cho nên cậu bé rất muốn nhanh chóng lớn lên.
Tiểu Bảo Sơn: “Anh có thể tưởng tượng thấy thời gian đến nhanh một chút"
Tiểu Bảo Châu bật cười khanh khách, nhẹ nhàng nói: “Em cũng vậy. Như vậy thật là tốt.
Tiểu Bảo Sơn: “Rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi.
“Chị ơi, em mệt quá.” Tiểu Bảo Nhạc kéo quần áo Bảo Châu, Bảo Châu vỗ về em trai: “Vậy em ngủ một lát đi” Thằng bé dạ một tiếng, lăn đến đầu giường đất, Tiểu Bảo Châu khều khều anh trai, nói: “Anh ơi, anh đi hỏi mượn cho em trai cái túi ngủ đi.
Bảo Sơn: “Được"
Rất nhanh sau đó, Khương Việt theo Bảo Sơn quay lại, đắp chăn cho thằng bé, nói: “Có đói bụng không?"
Thật ra hiện tại là giờ cơm trưa, nhưng bởi vì Khương Việt đã mang ra rất nhiều đồ ăn vặt, nên bọn nhỏ cũng không đói bụng, mặc dù không ăn cơm, nhưng bụng thì vẫn cứ phình to như cũ. Khương Việt nói: “Để chị kêu cơm hộp, chút nữa các em có thể ăn. Tiểu Bảo Châu nói: “Em không đói bụng, chỉ là hơi mệt, em hơi mệt một chút thôi Bọn họ cứ lăn lộn qua lại, tuy rằng con nít cũng có chút sức lực, nhưng cũng không phải là không biết mệt mỏi.
Khương Việt: “Vậy các em nghỉ ngơi một lát, ở đây có chăn các em có thể dùng"
Cô ấy lại nói: “Muốn xem TV thì cứ xem, không muốn xem nữa thì tắt đi, chị và mẹ các em ở phòng đọc sách, có chuyện gì thì các em cứ gọi nhé.
Bọn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Những cặp mắt tròn xoe và khuôn mặt đáng yêu ngoan ngoãn nhìn Khương Việt. Cô ấy trở về phòng đọc sách, nói với Thích Ngọc Tú: “Chị dạy dỗ mấy đứa nhỏ thật là khéo” Thích Ngọc Tú gật đầu: “Ừm, bọn nhỏ luôn rất ngoan, đặc biệt là sau khi cha bọn nhỏ không còn nữa, trong nhà gặp nhiều khó khăn, bọn nhỏ lại càng trở nên hiểu chuyện. Tuy nhiên, ở trong thôn chúng tôi có rất nhiều trẻ con hiểu chuyện, con nhà nghèo thường sẽ như vậy, còn những đứa trẻ nhà giàu thì không"
Nói đến chuyện này, Khương Việt đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô ấy nói: “Chị nói chị có biết một đứa bé đột nhiên biết chữ phải không?"
Thích Ngọc Tú không biết tại sao Khương Việt lại nhắc tới chuyện này, nhưng mà cô vẫn là gật đầu:
“Nhưng mà không phải cô đã nói chuyện đó cũng bình thường sao?” Khương Việt giải thích: “Trước kia em không tin có những chuyện thần kỳ, đương nhiên là cảm thấy không có khả năng. Nhưng mọi người lại có thể đến đây...... Cô bé đó có khi cũng gặp phải tình huống như thế không? Sau đó có người dạy cho nó?” Khương Việt nghĩ đến đây, nhanh chóng truy vấn.
Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Tôi cảm thấy không phải như vậy. Nhà chúng tôi ở trong núi, cô bé ấy lại ở dưới chân núi, hơn nữa còn sống chung với cả gia đình, nếu cô bé ấy có nhiều lúc biến mất, không thể nào người trong nhà lại không biết. Hơn nữa, cô bé ấy lên núi cũng sẽ bị người khác nhìn thấy. Cho dù một lần không có ai nhìn thấy, cũng không thể khả năng hết lần này đến lần khác vẫn không có ai nhìn thấy. Sở dĩ chúng tôi có thể giấu được, hoàn toàn là vì điều kiện cuộc sống gia đình chúng tôi không tốt, ở giữa sườn núi, xung quanh không có nhà ai cả, cho nên căn bản không bị ai chú ý đến. Nhưng nếu ở trong thôn, tôi cảm thấy không thể nào xảy ra.
Khương Việt: “Như vậy...... Nếu vậy, chắc hẳn là không phải. Trong thôn mọi người cũng không có giáo viên nào đến, cho nên cũng không thể có người dạy......"
Thích Ngọc Tú do dự một chút, cắn cắn môi, không nói gì.
Khương Việt thấy vậy, bèn hỏi: “Còn chuyện gì khác không ạ? Chị Thích, nếu chị đã nói thì cứ nói thẳng hết tất cả đi"
Thích Ngọc Tú: “Trước kia không phải tôi đã đề cập đến chuyện nhà chúng tôi bị ăn trộm rồi sao?"
835 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo