Ngoại trừ những “hiểu biết rộng rãi” về vấn đề này, trong khoảng thời gian tiếp xúc với bọn họ, cô ấy cũng cảm thấy có một sự tin tưởng nhất định đối với nhân phẩm của những người trong gia đình này. Cũng giống như Thích Ngọc Tú quyết định tin tưởng nhân phẩm của cô, Khương Việt cũng quyết định tin tưởng nhân phẩm của Thích Ngọc Tú.

Sự tin tưởng này được xác lập trong khoảng thời gian bọn họ tiếp xúc với nhau, bọn họ tin tưởng lẫn nhau là vì sự chân thành họ dành cho nhau.

Khương Việt cẩn thận đánh giá Thích Ngọc Tú, nói: “Thật sự em khó có thể tưởng tượng được là chị sinh vào năm nào"

Thích Ngọc Tú: “Tôi sinh năm 40 Khương Việt tính toán một chút: “Ui trời!"

Cô ấy lẩm nhẩm: “Tôi sau năm 90 Thật là đáng sợ!

Bọn họ thế mà lại hơn kém nhau nhiều tuổi như vậy.

Khương Việt thở dài rồi nói: “Không ngờ tới còn có cuộc hội ngộ kỳ lạ thế này, vậy cô xuyên qua bên kia là năm sáu mươi mấy sao. Nghe nói năm sáu mươi mấy là giai đoạn khó khăn nhất.trải qua một năm, là năm 67 “Chúng tôi vừa Khương Việt lại tiếp tục chửi thề thêm một câu, sau đó mới phát hiện ra hôm nay mình thật thô tục.

Cô ấy bình tĩnh lại một chút, cảnh cáo bản thân không nên làm ra bộ dạng không hiểu chuyện đời như vậy. Nhưng mà, ôi chao, cô chỉ là chưa hiểu việc đời, chứ không có...... Khương Việt chân thành nói: “Thật giống như em đang nằm mơ vậy.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, Khương Việt lập tức điều chỉnh lại tâm trạng và nói: “Em thật sự chưa từng nghĩ tới, bản thân lại có thể có được cơ hội như thế này, gặp được người do trời lựa chọn. Thích Ngọc Tú không hiểu lắm, hỏi: “Cái gì gọi là người do trời lựa chọn?” Khương Việt: “Chuyện thần kỳ như thế này mà mọi người còn có thể gặp được, vậy còn không phải là người do trời lựa chọn hay sao? Lẽ nào chị chưa từng nghĩ tới việc mọi người có thể xuyên không qua lại giữa hai thời đại, tượng trưng cho điều gì sao?” Cô ấy càng thêm hào hứng: “Mọi người có nghĩ sẽ đem kỹ thuật của hơn 50 năm sau trở về không?” Tuy nhiên, cô ấy lại nói: “Cũng không biết chúng ta có ở cùng một thế giới hay không"

Thích Ngọc Tú thậm chí càng không hiểu, hỏi: “Cùng một thế giới nghĩa là sao?"

Khương Việt: “...... Cái này phải giải thích thế nào nhỉ?” Lần này thì tiêu rồi, cô không thể giải thích được.

Hơn nữa, cô ấy cũng không thể giải thích rõ ràng được.

Khương Việt vô cùng phiền muộn.

Thích Ngọc Tú nhìn Khương Việt một lúc lâu, nói: “Nếu cô không thể nói rõ thì cũng không sao đâu"

Khương Việt: “’ Lại bị chê cười rồi.

Cô ấy ho khan một tiếng, nói: “Để em thử giải thích một chút, chính là có thể chúng ta là những người ở cùng thời đại, cùng hệ thống, cũng có thể là không phải. Nói cách khác, cuộc sống hiện tại của em, là đi theo quỹ đạo cuộc sống của mọi người...... Cơ mà cũng không đúng, nếu như vậy sẽ có hai dạng người!"

Cô ấy vò đầu bứt tai, cảm thấy đầu óc của mình thật sự rối loạn hết cả lên.

Điều cô ấy không nói chính là, dựa theo tuổi tác thì hiện tại Thích Ngọc Tú có thể đã không còn nữa, nhưng mà Bảo Sơn, Bảo Châu và Bảo Nhạc không phải vẫn còn đó sao?

Bọn họ không thể không có ký ức về bản thân khi còn nhỏ, nhưng bọn họ lại không tìm đến sự trợ giúp cho chính mình khi còn nhỏ, điều này có phải đã giải thích cho việc...... Bọn họ căn bản là không ở cùng một thời đại?

Hay là muốn nói bọn họ đều đã không còn nữa?

Hoặc là, bọn họ không thể xuất hiện, ở thời này không thể có hai Bảo Châu? Không đâu, chắc là có khả năng tồn tại đồng thời, nhưng mà bọn họ không thể chạm mặt nhau?

Tóm lại, nhất định là có vấn đề.

Nếu không, nếu không thì sẽ không có khả năng cô không thể chụp được bọn họ.

Suy đi nghĩ lại, Khương Việt đem những suy đoán tinh tế của mình nói với Thích Ngọc Tú, cô nói tiếp: “Thật sự em vẫn cảm thấy không an toàn, tóm lại, mọi người đừng nói chuyện này với người khác."

840 chữ

0.11793 sec| 2387.578 kb