Cô nói: “Thật ra, ngay từ đầu thì tôi đã biết, cô bé ấy trộm một tờ giấy, cho nên tôi mới có thể bắt được kẻ trộm"
Hai mắt Khương Việt sáng lên: “Chị chắc chắn chứ?"
Thích Ngọc Tú: “Thật ra, cũng không dám nói là chắc chắn, nhưng mà cũng giống lắm. Như cô đã biết, chỗ chúng tôi không có mấy người biết chữ, những người khác càng là viết không tốt. Nhưng mà cô bé ấy thì giỏi hơn rất nhiều người."
Khương Việt suy tư một chút, nói: “Có lẽ, là trọng sinh"
Cô ấy loại trừ khả năng xuyên không.
Xuyên không thì không có khả năng biết trước những thứ này, còn cô bé ấy thì biết.
Vì vậy, khả năng lớn nhất có thể là...... Trọng sinh.
“Chị đã từng nghe qua chuyện trọng sinh chưa?” Giọng Khương Việt hơi trầm xuống, sau đó lại cảm thấy giọng điệu của mình giống như “Chị đã nghe qua ‘vui mừng chưa?” Vì thế, vội vàng nói:
“Trọng sinh, chính là một người đã chết sau đó lại sống lại, trên cơ bản thì họ thường gặp một chuyện gì đó mà chết, ví dụ như bị thương hoặc là......” “Bị thương!” Thích Ngọc Tú nói: “Chiêu Đệ bị thương nặng"
Cô nói: “Lúc ấy, tính mạng cô ấy gặp nguy hiểm, đã tắt thở một lúc.....
Khương Việt: “Đấy chị xem kìa, chính là có chuyện như vậy, nói như vậy.... Khương Việt thật sự không ngờ tới, chính mình có thể gặp phải chuyện này, không chỉ có thể gặp được người xuyên không, còn gặp người trọng sinh. Hiện tại, cô ấy không cảm thấy Thích Ngọc Tú là người do trời lựa chọn nữa, cô ấy cảm thấy mình mới là người do trời lựa chọn. Cô ấy chỉ là một người bình thường sống hơn hai mươi năm, đột nhiên lại có nhiều kiến thức như vậy.
Cảm giác, toàn thân vô cùng phấn khích.
“Sao em có cảm giác như mình đang nằm mơ!"
Thích Ngọc Tú: “Tôi mới có cảm giác đang nằm mơ......
Đời người, lại có thể diễn ra thêm một lần sao?
Nếu cô có cơ hội làm lại một lần nữa, nguyện vọng lớn nhất của cô chính là chăm sóc thật tốt cho chồng của mình.
Cô dụi mắt và nói: “Nếu tôi cũng có thể làm lại một lần, nhất định sẽ làm thật tốt.
Khương Việt nghiêng đầu nhìn Thích Ngọc Tú, thấy hốc mắt cô hơi đỏ, nhẹ giọng nói: “Chị......” “Tôi rất nhớ chồng tôi. Nhắc đến chồng mình, Thích Ngọc Tú cười mà nước mắt rưng rưng:
“Chúng tôi tự do yêu đương"
Tình yêu tự do vào những năm 50, thật khó có thể tưởng tượng nổi, Khương Việt có thể thấy được tình cảm vợ chồng bọn họ nhất định rất tốt đẹp.
Cô ấy không biết làm sao để an ủi người khác, nhưng hôm nay có được nhiều kiến thức như vậy, chỉ có thể an ủi người khác dưới góc độ siêu hình, cô ấy nói: “Tuy là chồng chị không còn nữa, nhưng mà anh ấy tốt như vậy, kiếp sau đầu thai, nhất định có thể đầu thai vào một gia đình rất tốt. Thích Ngọc Tú gật đầu lia lịa: “Đúng vậy"
Cô nói một cách chân thành: “Anh ấy là một người đàn ông tốt.
Thích Ngọc Tú: “Vậy cô cảm thấy làm gì để đạt được công đức lớn nhất?"
Khương Việt nghi hoặc: “Công đức lớn nhất ư?"
Thích Ngọc Tú vô cùng nghiêm túc: “Tôi nhất định phải tích góp công đức cho chồng tôi, không phải có lời nói rằng, công đức lớn thì mới được đầu thai vào chỗ tốt sao?"
Khương Việt: “.
Chưa từng nghe nói.
Tuy vậy, cô ấy cũng nghiêm túc nói: “Muốn nói đến công đức lớn thì nhất định là xây chùa hoặc là trường học.
Thích Ngọc Tú: “Chờ sau này tôi có tiền......"
Ánh mắt cô vô cùng kiên định.
Khương Việt mỉm cười.
Cô ấy nói: “Nếu muốn kiếm tiền, không phải chỉ dựa vào sức lực lớn là có thể làm được, cò nhờ vào sự may mắn. Thật ra em cảm thấy chị nên học một cái gì đó"
Thích Ngọc Tú nghiêm túc lắng nghe, cô nói: “Cô nói thử xem.
Khương Việt: “Chị có tương đối am hiểu về cái gì không?"
Thích Ngọc Tú: “Chỉ có thể lực khoẻ thôi"
Khương Việt: “Dốc sức làm việc thì vĩnh viễn cũng không kiếm được số tiền lớn, hơn nữa sẽ khiến cơ thể ngày càng suy yếu. Không phải tôi nói người lao động chân tay là không tốt, nhưng mà bây giờ chị có thể lựa chọn......"
Thật sự thì Thích Ngọc Tú không có một chút manh mối nào cả, cảm giác bản thân giống như mấy con ruồi nhặng không đầu.
832 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo