Khương Việt cũng không hiểu được cô am hiểu cái gì, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy nếu như không nghĩ đến chuyện kiếm tiền thì bây giờ chị có cái gì muốn học không?"

Nếu là hỏi như vậy thì Thích Ngọc Tú đã hiểu phần nào, cô nói: “Tôi có"

Cô trả lời gần như không hề do dự: “Ở giai đoạn hiện tại, hy vọng lớn nhất của tôi chính là bản thân có thể nấu ăn thật ngon. Tôi muốn học thêm cách nấu nhiều món, để cho bọn nhỏ ăn uống thật vui vẻ, có được một cơ thể khỏe mạnh"

Khương Việt: “Được, vậy bây giờ chúng ta sẽ đem việc luyện tập tay nghề nấu ăn đặt lên hàng đầu. Cô ấy nói: “Em không biết nấu ăn, nhưng em có thể download cho chị một vài video dạy nấu ăn.

Chị trở về có thể từ từ học.

Khương Việt tìm thấy một cái máy hoàn toàn mới, nói: “Cái này là trước kia em tham gia hoạt động được tặng, không phải thương hiệu nổi tiếng, hình như là hàng nhái, nhưng mà cũng không nên xem thường nó, dung lượng cái này cực kỳ lớn. Mọi người dùng là thích hợp nhất."

Khương Việt hiểu được ở chỗ Thích Ngọc Tú không có mạng, cho nên dùng pin có dung lượng lớn là thích hợp nhất, còn những cái sử dụng phức tạp, tuy rằng có rất nhiều chức năng, nhưng căn bản là Thích Ngọc Tú không thể sử dụng được.

Nhưng trên thực tế cũng có chút gì đó không bằng.

“Nhưng mà nhà em không có nhiều cục sạc như vậy, chị chờ em đặt mua thêm mấy cục, bây giờ đặt mua thì có thể ngày mai sẽ được giao đến. Đêm nay mọi người ở lại đây, ngày mai hẵng đi"

Thích Ngọc Tú: “Chuyện này không cần đâu......"

Khương Việt: “Tại sao không cần! Chị còn sợ em bán đứng mọi người sao, đêm nay ở lại đây đi, ngày mai ăn cơm trưa xong rồi hãy về. Sau này chị muốn tìm em, nhiều khi em không có ở đây đâu. Công việc của em càng ngày càng nhiều, nên em ít khi về nhà. Hay là em sẽ đưa chìa khóa cho chị, nếu chị cần nạp điện thì cứ tới đây. Em sẽ nói với hàng xóm xung quanh, chị là do em tìm đến để quét dọn. Cứ cách vài ngày lại đến đây quét dọn phòng ốc...... Em nói như vậy, chị đừng để bụng nha. Em không có ý hạ thấp chị đâu. Nhưng mà ở bên này nhà em có họ hàng thân thích, hơn nữa gia đình Hứa Đình cũng ở đây, nếu em nói chị là họ hàng của em thì sẽ không ai tin. Còn nếu nói là bạn bè...... Bạn bè thì sẽ không đến lúc em không ở nhà. Cho nên, nói là người dọn vệ sinh sẽ thích hợp nhất."

Mặc dù cô ấy đã tính toán chu đáo như vậy, nhưng Thích Ngọc Tú vẫn rất kiên định, nói: “Cái này tôi nhất định không thể lấy, thật ra tôi biết là cô tốt với tôi, nhưng tôi đến đây thật sự là không tiện, xa lắm. Cô đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy, nếu thật sự có chuyện gì, thì tôi cũng nên tự nghĩ cách, không thể ỷ lại vào cô hết như vậy được. Những chuyện có thể tự làm thì tôi sẽ làm. Cô đã dạy cho tôi rất nhiều rồi.

Cô móc từ túi ra: “Em có tiền, em đưa chị đi mua đồ.

Khương Việt: “Mọi người còn phải sinh hoạt nữa, hay là mọi người bày một cái sạp nhỏ, còn không thì mở quán......

Thích Ngọc Tú: “Lúc trước tôi có bán một củ nhân sâm, cũng được bốn vạn đồng tiền?

Khương Việt: “Ôi trời!"

Thích Ngọc Tú cười: “Sau này tôi định bán khoai lang nướng, thật ra bán khoai lang nướng cũng rất tốt, nhưng mà đầu xuân tôi lại phải bắt đầu làm việc ở đại đội, thật sự là không có thời gian. Công việc ở đại đội không thể trì hoãn, nếu không, để mọi người đều biết thì không nên Khương Việt suy nghĩ một lát rồi nói: “Lúc trước chị nướng khoai lang có mang đến chỗ Hứa Đình không?"

Thích Ngọc Tú gật đầu.

Khương Việt: “Như vậy thì tốt, cái máy này chị cứ cầm lấy đi, cục sạc thì em cũng sẽ mua giúp chị, chị không cần phải so đo với em. Lúc nào chị nướng khoai lang thì cứ mang đến cho em"

Thích Ngọc Tú: “Hả?"

Khương Việt: “Em nghe Hứa Đình khen ngon lắm, nên cũng muốn ăn thử, chúng ta trao đổi với nhau, nhờ vậy mà cũng không cần phải lăn tăn suy nghĩ nữa......"

827 chữ

0.09746 sec| 2386.977 kb