“Mọi người đến nhà của em đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp"

Thích Ngọc Tú do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu: “Được, đi thôi"

Con đường này thật ra cũng không xa lắm, nhưng lúc trở về Khương Việt vẫn lạnh đến mức sổ mũi, cô ấy lập tức đi nấu một ấm trà gừng, nói: “Chúng ta đều uống một chút cho bớt lạnh Mặc dù bận rộn, cô ấy vẫn lén nhìn Thích Ngọc Tú, sau đó lại cúi đầu nhìn ba đứa nhỏ, nhìn tới nhìn lui thật lâu, cuối cùng Thích Ngọc Tú đành mở miệng nói: “Chúng tôi thật sự không phải yêu quái, chúng tôi cũng chỉ là người thường"

Khương Việt: “Em biết mọi người không phải, em chỉ muốn nhìn một chút, xem người trước kia có gì khác với chúng em bây giờ không"

Cô ấy vội vàng giải thích, nhưng sau khi giải thích xong vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, cười ngượng ngùng. Nhưng thật sự rất tò mò, cô ấy nói: “Mọi người từ thời nào đến đây thế?"

Thích Ngọc Tú: “Thập niên 60"

Khương Việt: “Ôi mẹ ơi!"

Cô ấy mở to mắt kinh ngạc, thập niên 60, chẳng trách bọn họ lại nghèo như vậy. Khương Việt nấu trà gừng xong, rót cho mỗi người một ly, cô ấy dặn dò mấy đứa trẻ: “Tuy rằng trà gừng phải uống lúc còn nóng, nhưng các em phải cẩn thận một chút, đừng uống vội quá, sẽ phỏng đấy, có thể vừa thổi vừa uống"

Khương Việt nhìn mấy đứa trẻ, đột nhiên nói: “À mà không đúng, làm sao mọi người biết được đây là vài thập niên sau? Chị không phải người đầu tiên các em gặp sao?"

Tiểu Bảo Châu: “Em và anh trai phát hiện ra.

Giọng nói cô bé rõ ràng, lại có chút mềm mại và nhẹ nhàng, cô bé nói: “Từ chỗ chị mà bọn em phát hiện được, nhưng mà bọn em không nói ra.

Khương Việt: “” ??

Cô ấy nhìn Tiểu Bảo Châu, nhất thời không có phản ứng.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô ấy cũng hiểu ra: “Chúng ta gặp nhau, sau đó từ chỗ bọn chị mà các em phát hiện manh mối? Sau đó vẫn luôn giữ bí mật?"

Tiểu Bảo Châu nhẹ nhàng gật đầu.

Tiểu Bảo Sơn ở bên cạnh cũng gật đầu theo.

Khương Việt: "

Trong phút chốc, Khương Việt cảm thấy mình giống như một cái chày gỗ, là một cái chày gỗ vừa lớn vừa ngu xuẩn. Bọn họ toàn là người lớn, thế mà nhìn mặt bọn trẻ lại không biết được trong lòng bọn chúng nghĩ gì, cũng không biết được bọn chúng có tính toán gì trong lòng? Chuyện này...... Khương Việt cảm thấy bản thân rơi vào bế tắc.

Cô ấy buồn bã nhìn những người này, nói: “Quả nhiên chị là một kẻ ngốc.

Tiểu Bảo Châu vỗ vỗ vào tay cô ấy, nói: “Chị không cần phải đau buồn, anh Khương Lãng và chị Hứa Đình cũng không phát hiện."

Cái cách an ủi này, có gì khác với không an ủi?

Khương Việt: “Chị thật là ngốc!"

Cô ấy ngửa mặt kêu trời.

Mấy đứa nhỏ nhìn cô ấy, cười cười, sau khi Khương Việt rên rỉ đủ rồi, cô ấy nói: “Các em vào nhà tiếp tục xem TV đi, chị tán gẫu với mẹ các em một chút.

Tai nhỏ của Tiểu Bảo Châu giật giật, chép miệng không muốn đi.

Tiểu Bảo Sơn ở bên cạnh không nói lời nào, nhưng cũng không hề nhúc nhích.

Đúng lúc đó, Thích Ngọc Tú nói: “Được rồi, các con nghe lời đi.

Lúc này, mấy đứa nhỏ mới lọ mọ tránh ra, Khương Việt nói: “Các em ăn đồ ăn vặt nha.

Sau khi mấy đứa nhỏ đi rồi, Khương Việt vẫn cảm thấy chuyện này thật khó tin. Thật sự, khó có thể tưởng tượng được.

Nhưng mà, Khương Việt không hề hoài nghi.

Vì sao ư?

Bởi vì nghĩ kỹ lại thì mấy người này thật sự có chút vấn đề.

Hơn nữa, xem tiểu thuyết và TV nhiều rồi, xã hội phát triển cho tới ngày nay, những chuyện như trọng sinh, xuyên không, qua lại giữa hiện đại và cổ đại, tất cả đều có trình tự cố định, giống như xuyên không, đều có tai nạn xe cộ, ngã chết, đột tử, bệnh chết, bị giết...... Đủ loại chuyện ngoài ý muốn dẫn đến xuyên không.

Còn có thể loại ngủ chết, nằm mơ rồi dần dần vô tri vô giác mà xuyên không.

Về phần trọng sinh, cũng có rất nhiều hình thức.

Tuy rằng chưa từng gặp qua người thật, nhưng mà ai sống lại cũng sẽ nói vậy! Cho nên, Khương Việt tin tưởng Thích Ngọc Tú.

819 chữ

0.09193 sec| 2384.469 kb