Kết quả của việc ngủ muộn chính là dậy trễ, lúc mấy mẹ con Thích Ngọc Tú tỉnh dậy thì đã hơn 10 giờ.
Khương Việt nói: “Em mượn xe của người trong thôn, đợi lát nữa em lái xe chở mọi người đi dạo, sau đó sẽ đưa mọi người đến thôn Phượng Hoàng. Nếu mọi người có mang theo lương thực, đi từ thôn Phượng Hoàng lên sẽ nhanh hơn.
Thật sự là có thể tiết kiệm được ba tiếng đồng hồ vận chuyển.
“Mọi người muốn đi đâu chơi?” Khương Việt nhìn bọn họ, cười hỏi.
Hai anh em Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn đưa mắt nhìn nhau, cả hai cũng không biết. Bọn họ không hề quen thuộc với nơi này, cho nên không biết có cái gì thú vị. Lúc này, thật sự là khó xử cho bọn nhỏ. Khương Việt: “Vì hiện tại trời khá lạnh, nếu không còn có thể đưa mọi người vào thành phố, đi đến công viên trò chơi. Nhưng mà bây giờ chúng ta vẫn nên tìm cái gì ở trong nhà để chơi thôi.
Cô ấy cười nói: “Xem phim không?” “Được ạ!"
Khương Việt hỏi: “Các em đã xem rồi sao?"
Bọn trẻ nhanh chóng gật đầu không ngừng.
Khương Việt: “Vậy đi thôi. Thích Ngọc Tú: “Không ăn cơm sao?"
Khương Việt: “Đi ra ngoài ăn luôn Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Trẻ con đều thích Mc Donald, KFC, chị sẽ đưa các em đến đó ăn.
Tiểu Bảo Châu nhìn chằm chằm Khương Việt bằng cặp mắt sáng long lanh, vẻ mặt như muốn hỏi “Đây là cái gì vậy?”, Khương Việt nói: “Đây là một thương hiệu thức ăn nhanh, vào thập niên 90 nó từ nước ngoài du nhập đến đây, lúc chị còn nhỏ đã tổ chức sinh nhật ở đó. Ở bên này người ta rất thích tổ chức sinh nhật cho trẻ con. Lúc trước còn làm vô cùng hoành tráng. Còn bây giờ thì ai ai cũng tổ chức nên cũng làm bình thường thôi......"
Họ thay quần áo chỉnh tề rồi bước ra cửa, gặp phải một thanh niên lái xe tới, tò mò nhìn mấy mẹ con Thích Ngọc Tú một cái, nói: “Chị họ, xe cho chị đây"
Thật ra thì cậu và Khương Việt có quan hệ xa tận ba ngàn dặm, cậu và Khương Việt không phải họ hàng thân thích, nhưng mà cậu có quan hệ họ hàng rất xa với Hứa Đình. Cậu là em họ của Hứa Đình. Cho nên theo thói quen cũng kêu Khương Việt là chị.
Trước giờ bọn họ cũng không cảm thấy Khương Việt có gì đặc biệt, đâu có ngờ, Khương Việt thế mà lại nổi tiếng.
Suy nghĩ một chút, cảm thấy thật hão huyền, nhà họ thế mà lại có minh tinh.
“Em đã đổ đầy xăng rồi, mọi người chạy cả ngày cũng không có vấn đề gì đâu.
Khương Việt cười nói: “Ừ chị biết rồi” Khương Việt xoa đầu Tiểu Bảo Châu, nói: “Lên xe đi em.
Tiểu Bảo Châu trợn tròn mắt, cô bé do dự một chút rồi bò lên xe, thân hình nhỏ nhắn vô cùng khẩn trương. Tiểu Bảo Sơn ngồi bên cạnh, nắm lấy tay cô bé thủ thủ nói: “Không sao đâu. Tiểu Bảo Châu đã thấy nhiều xe như vậy ở trong TV, nhưng lại không ngờ có mình có thể được lên ngồi. Cho nên vô cùng khẩn trương. Cô bé nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đệm lông xù, nói: “Thật là thoải mái"
Tiểu Bảo Sơn: “Cái lông này thật mịn.
Tiểu Bảo Nhạc: “Còn thơm nữa"
Thằng bé hít hít cái mũi nhỏ, cố gắng hít hà mùi thơm.
Khương Việt: “Mọi người thắt dây an toàn vào đi"
Cô ấy cũng biết mấy đứa nhỏ sẽ không biết làm nên tự mình thực hiện luôn rồi nói: “Lần sau cứ làm như vậy là được rồi"
Thích Ngọc Tú ngồi ở vị trí ghế phụ, khiếp sợ nhìn Khương Việt, nói: “Cô lợi hại quá.” Biết lái xe, chuyện này đối với Thích Ngọc Tú mà nói là ngoài sức tưởng tượng. Phải biết rằng, tài xế ở niên đại bọn họ là một nghề nghiệp có thể diện đặc biệt lớn. Người bình thường đều sẽ không dạy cho người khác. Đó là đỉnh cao của sự hoàn hảo.
Xạ thủ, nhân viên bán hàng và tài xế là ba nghề nghiệp có thể diện lớn nhất đối với bọn họ.
Khương Việt: “Bây giờ có rất nhiều người biết lái xe, chỉ cần điều kiện trong nhà tốt một chút thì đều mua được xe. Thời buổi này, lái xe đã không còn là một kỹ năng lớn lao, nếu mọi người muốn học lái xe thì cũng có thể. 822 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo