Khuôn mặt Tiểu Bảo Châu tròn như trứng ngỗng, đôi mắt to, môi nhỏ chúm chím hơi đỏ, kiểu tóc này khiến khuôn mặt cô bé thoạt nhìn giống như một búp bê Tây Dương, đẹp cực kỳ. Nhà tạo mẫu tóc rất hài lòng về tay nghề của mình, tiếp theo là đến hai cậu bé, đầu tóc nam giới thì không cần nhiều kỹ thuật, anh ta trực tiếp dùng dao cạo, động tác thật sự rất nhanh. Thích Ngọc Tú không hề chớp mắt, xem một cách rất nghiêm túc.
Sau khi bốn mẹ con cắt tóc xong thì đi ra khỏi tiệm, Thích Ngọc Tú than vãn: “Vốn dĩ tôi định đến đây để học theo, nhưng mà khó quá.
Khương Việt cười nói: “Cái chị thiếu chính là công cụ, còn về phần kỹ thuật thì em cảm thấy cũng không có gì là khó"
Khương Việt nói câu này không hẳn là nói hươu nói vượn, đương nhiên, cắt tóc thì đòi hỏi rất nhiều kỹ thuật, nếu không cúi đầu thì phải duỗi thẳng chân, mỗi bước đều phải thật quyết liệt. Nhưng mà cạo tóc cho một đứa bé thì lại là hai chuyện khác nhau.
Dù sao thì cái này cũng không cần phải xem xét đến vấn đề thẩm mỹ.
Nhưng mà cái dao cạo này cũng không thể sử dụng tùy tiện. Khương Việt: “Chị có thể mua một cây kéo chuyên dụng để cắt tóc.
Còn loại dao cạo chạy bằng điện, thật ra cô ấy không tán thành cho Thích Ngọc Tú mua, cái này không phù hợp với thời đại cũ.
Không thể không nói, ở phương diện này Khương Việt suy xét rất chu đáo.
Cô ấy nói: “Em biết chỗ bán kéo, chúng ta xem phim xong sẽ đến đó mua nhé” Lần này, bọn họ chọn phim Hỉ Dương Dương và Hội Thái Lang, mọi người xem xong đều cực kỳ khoái chí, nhưng Khương Việt lại có vẻ buồn bã: “Không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại mọi người."
Lần này cô đi Bắc Kinh, phải ở lại một thời gian khá dài.
“Mọi người có xảy ra chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho em?
Thích Ngọc Tú cười, gật đầu đồng ý.
Một ngày tốt đẹp, lúc nào cũng trôi qua thật nhanh.
Bọn họ xem phim xong thì đi dạo ở chợ đầu mối, lúc này Thích Ngọc Tú mới tự hỏi tại sao trước kia mình không tìm đến chỗ này, ở đây có rất nhiều món đồ tốt. Cô không dám mua quá nhiều đồ cũng một chỗ, chỉ mua rải rác nhưng tính ra cũng không ít thứ.
Trong đó, bao gồm một trăm cái đồng hồ.
Vì vậy có thể nói, mỗi lần đến đây cô đều phải tính toán trước số tiền cần dùng rồi viết ra giấy. Một trăm cái đồng hồ, số tiền cô đem theo đều đã tiêu sạch.
46 đồng tiền một cái đồng hồ, ước chừng khoảng bốn ngàn sáu trăm đồng tiền.
Thích Ngọc Tú đem theo năm ngàn đồng tiền đến đây, còn phải mua gạo và mì, lại còn cắt tóc, trên đường về nhà, thật sự là không còn một xu dính túi.
Khương Việt trợn mắt há hốc mồm: “Chị đi ra ngoài mà chỉ mang theo tiền mặt có 5000 đồng tiền thôi sao?"
Thích Ngọc Tú thật lòng nói: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi mang nhiều tiền như vậy, thật sự cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện này, tôi chỉ nghĩ cái gì mang về được thì sẽ mua, để trong nhà có thêm nhiều đồ chút. Rốt cuộc thì đầu xuân, đại đội phải bắt đầu công việc. Tôi nghĩ cơ hội cũng không còn nhiều. Vậy nên muốn tìm thêm nhiều món đồ khác. Thật không ngờ là hôm nay lại có cơ hội......"
Khương Việt: “Vậy chị trở về phải cẩn thận một chút"
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Tôi biết rồi"
Cô khẳng định là không thể bán ra một lần, nếu một lần đem bán hết, người bình thường cũng không lấy đâu ra được số tiền lớn như vậy.
Thích Ngọc Tú: “Trước kia tôi đều bán cho Anh Uy ở chợ đen, nhưng mà anh ta thật sự cũng không đáng tin. Mỗi lần đều cho người theo dõi tôi......"
Điều này quá đáng sợ, đến nỗi Khương Việt toát mồ hôi lạnh, nói: “Khốn kiếp, chị phải cẩn thận một chút. Không được để cho anh ta tìm ra...... Tuyệt đối đừng đến chợ đen nữa. Nếu chị thật sự không bán được, thì hãy chờ thêm một chút, nhất định phải đề cao cảnh giác, không được lơ là thả lỏng. Đừng nghĩ trước kia buôn bán cũng khá thuận lợi, thật ra là chỉ là do may mắn thôi......"
816 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo