Chiêu Đệ quay đầu lại, bắt gặp một cô bé mái bằng, mắt to, hai bím tóc như đuôi thỏ không dài lắm, nói: “Mẹ chị chắc sắp sinh rồi, tụi chị không dám xuống núi"

Tiểu Bảo Châu mở to mắt, xòe tay tính toán: “Mới có mấy tháng? Tại sao lại sắp sinh rồi?"

Tuy cô bé vẫn còn nhỏ, nhưng cũng biết phải mang thai hơn chín tháng mới có thể sinh con. Nhưng mà thím ba...... hình như chưa được lâu như vậy.

Mặc dù không hiếu kỳ bằng Điềm Nữu, nhưng đối với chuyện của nhà họ Điền, Bảo Châu vẫn có chút tò mò, cô bé lập tức hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?"

Cô bé đưa mắt nhìn từng người một, kinh ngạc phát hiện vẻ mặt của Điền Cẩu Tử có chút hoảng loạn.

Tiểu Bảo Châu còn nhỏ, không hiểu được là tại sao, nhưng lại cau mày, cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến nhóc này.

Điền Cẩu Tử: “Ngươi, ngươi nhìn cái gì mà nhìn!"

Cẩu Tử làm bộ hung dữ, Tiểu Bảo Sơn nắm chặt nắm tay, che trước mặt Bảo Châu, trừng mắt nhìn Điền Cẩu Tử.

Điền Cẩu Tử chỉ được cái hét to, nhưng “cẩu” của hắn là thuộc Husky, thật sự chỉ biết lăn lộn, ngoắc đuôi với người trong nhà. Nếu thật sự gặp được kẻ hung hãn, thì không còn chút dũng khí nào. Hắn không dám chọc Bảo Châu, càng không dám chọc Bảo Sơn.

Hai đứa trẻ này đều rất hung dữ.

Hắn nhếch môi, hừ một tiếng, nói: “Chị, chúng ta đi về thôi.

Nữu Tử lắc đầu, cũng không đồng ý, nói: “Lúc này chúng ta không thể trở về được.

Cô bé thấp giọng nói: “Mẹ chúng ta còn chưa trở về, ai biết được chú ba......"

Tiểu Bảo Châu vểnh tai lên nghe ngóng.

Nhưng mà Nữu Tử không nói tiếp, ngược lại chỉ nhìn Điền Cẩu Tử một cái, Tiểu Bảo Châu: “Hứ!"

Bởi vì không nghe được cái nguyên nhân nên cô bé cảm thấy hơi buồn.

“Bảo Châu, các ngươi quay về đi?

Mấy người bọn họ lại đồng loạt ngồi xuống, nhưng tròng mắt Phán Đệ vẫn di chuyển trên người Bảo Châu, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài lạnh lắm, hay là, hay là chúng ta đến nhà bác gái cả cho ấm áp một chút đi"

Bảo Châu trừng mắt nhìn Phán Đệ, cô bé thật sự không biết da mặt Phán Đệ tại sao lại dày như vậy, cô bé đã nói chuyện vô cùng lạnh nhạt rồi mà Phán Đệ vẫn muốn nói chuyện với cô bé, thậm chí còn muốn đến nhà.

Thật đúng là đang nằm mơ mà.

Sao có thể nghĩ ra được chuyện qua nhà như vậy!

Tuy nhiên, Bảo Châu còn chưa kịp nói gì thì Bảo Sơn đã lạnh lùng nhìn về phía Phán Đệ, phun ra một chữ: “Cút!"

Phán Đệ lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương, cậu bé Bảo Sơn tiếp tục nói ra những lời lạnh nhạt:

“Tránh xa chúng tôi ra một chút đi.

Nói xong, cậu bé dắt tay Bảo Châu, nói: “Chúng ta về nhà thôi"

Bảo Châu: “Dạ!"

Tuy cô bé rất tinh nghịch, nhưng cũng rất nghe lời anh trai.

Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Nhạc đuổi theo Bảo Sơn, Điền Cẩu Tử trừng mắt nhìn Phán Đệ, ra sức đẩy cô bé rồi nói: “Đều tại em, làm hại chúng ta bị chê cười"

Phán Đệ vội vàng nói: “Anh ơi, em không có, anh ơi em sai rồi......"

Chiêu Đệ nhìn em gái, tuy rằng cô biết Phán Đệ không phải trọng sinh, nhưng lại cảm thấy trên đời này thật sự có người vừa sinh ra đã có khả năng tính toán, giống như Phán Đệ. Chính là như vậy.

Một đứa bé như vậy, thật sự khiến người ta khiếp sợ.

Cô bé chán ghét không muốn mở mắt, lại nhìn bóng dáng mấy anh em Bảo Châu, bím tóc ngắn ngủn của Bảo Châu nhẹ nhàng lay động, cái miệng nhỏ nói không ngừng: “Anh ơi, chúng ta về nhà, chơi đoán số quyết định xem ai nấu cơm ai làm gà, có được không?"

Bảo Sơn: “Được"

Tuy rằng ở rất xa, nhưng ai cũng có thể nghe ra trong lời nói có ý cười.

Tiểu Bảo Nhạc ở phía sau thì thầm: “Em cũng có thể làm việc, em cũng rất lợi hại"

“Em làm được không?"

“Đương nhiên là em làm được! Em là một đứa trẻ rất giỏi thực hành đấy nha.

Tiểu Bảo Châu: “Thiết......"

Thấy Chiêu Đệ nhìn theo khá lâu, Nữu Tử hỏi: “Chị nhìn cái gì vậy?"

Chiêu Đệ lập tức quay đầu lại, nói: “Không có gì đâu"

Cô nói: “Chúng ta xuống núi đi, lúc này, chắc bà nội cũng đã trở về rồi? “Hả, được không?” Điền Cẩu Tử do dự.

816 chữ

0.13819 sec| 2397.328 kb