Chiêu Đệ: “Bà nội sẽ bảo vệ em Nghĩ như vậy, Điền Cẩu Tử lập tức gật đầu: “Vậy cũng được, đi thôi!"

Điền Cẩu Tử nhân lúc không có ai ở nhà, về nhà ăn vụng, kết quả đụng trúng chị dâu thứ ba nhà họ Điền, làm cho chị dâu thứ ba nhà họ Điền ôm bụng đau không chịu được. Lúc đó bà Điền và chị dâu cả nhà họ Điền đều không ở nhà, việc này khiến cho Điền Cẩu Tử sợ hãi.

Bởi vì không ai bảo vệ cho thằng nhóc.

Nữu Tử và Phúc Tử khẳng định sẽ che chở cho Điền Cẩu Tử, Chiêu Đệ cũng trong tình huống lộn xộn đó mà theo Nữu Tử chạy lên núi trốn.

Dù sao, Điền Tam cũng đã nhìn thấy, nhất định sẽ gọi bác sĩ, cho nên bọn nhóc không ai ở lại.

Thật ra, lần trước Chiêu Đệ đã dẫn bọn họ ở lại phòng sinh. Kết quả cô ở trong phòng sinh giúp đỡ, bận rộn từ trong ra ngoài, chuyện sinh con này đã dọa cho cô ăn không ngon mấy ngày liền.

Mẹ cô còn không ngừng nói là do cô nên mình mới khó sinh. Chiêu Đệ cảm thấy bản thân có lỗi, càng cố gắng làm trâu làm ngựa cho cha mẹ.

Còn bây giờ, cô đã nhìn thấu người phụ nữ kia, cô sẽ không quan tâm đến nữa.

Thậm chí, cô còn độc ác mà nghĩ rằng, khó sinh mới là tốt nhất.

Nhưng mà không ngờ lại gặp mấy anh em Bảo Châu...... Vốn dĩ, Bảo Nhạc không trải qua những chuyện như vậy, thân thể thật sự rất tốt.

Cô mỉm cười, có rất nhiều chuyện khó chịu, nhưng cũng có một chút khoan khoái.

Ít nhất là cô cũng đã làm được chuyện tốt.

Tiểu Bảo Châu ngồi trên giường đất, mông nhỏ như dính phải cái đinh, xoắn tới xoắn lại không dứt.

Thích Ngọc Tú nhìn về phía cô bé, tò mò hỏi: “Con bị làm sao vậy?"

Tiểu Bảo Châu lắp bắp nói: “Con muốn đi tìm chị Điềm Nữu chơi"

Thích Ngọc Tú buồn bực nhìn con gái, khuôn mặt tràn ngập thắc mắc hỏi dò: “Con nghĩ như thế nào mà vào lúc này lại muốn đi tìm chị họ để chơi hả?"

Đương nhiên không phải là Thích Ngọc Tú không muốn cho đứa nhỏ nhà mình ra ngoài chơi, mà là cô biết rõ Tiểu Bảo Châu sẽ muốn đợi đến thời gian giữa trưa này để đi tìm Điềm Nữu, chẳng phải hiện tại Điềm Nữu đã chuẩn bị đi học rồi sao? Thời gian nghỉ giữa trưa cũng không nhiều, chỉ vừa kịp chạy về nhà ăn bữa cơm rồi quay lại.

Tiểu Bảo Châu chần chừ, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà con muốn...

Cô nhóc lẩm bà lẩm bẩm, lời vẫn chưa nói ra khỏi miệng, miệng nhỏ hết đóng rồi lại mở, dường như đang khổ tâm suy tư không biết có nên nói ra hay không, bàn tay nhỏ cứ xoắn xít hết lại với nhau.

Lúc này Tiểu Bảo Nhạc đang chạy loanh quanh trước sân nhà chơi đuổi bắt với gà, Bảo Sơn bưng mâm cơm đặt lên bàn, trực tiếp phá vỡ bầu không khí căng thẳng trước mặt: “Bảo Châu thực chất là đang tò mò không biết rốt cuộc nhà họ Điền đã xảy ra chuyện gì đấy mẹ” Thích Ngọc Tú ồ một tiếng thật dài rồi cười chọc ghẹo con gái nhà mình: “Thì ra là như vậy đấy à?” Tiểu Bảo Châu gật đầu, mắt to lén nhìn mẹ, xấu hổ nói: “Con, con đang rất tò mò mẹ ạ” Thích Ngọc Tú cười, nói: “Được rồi không cần phải tò mò nữa, mẹ biết hết"

Cô đem sự tình cứ thế kể ra hết trong một lần, sau đó vừa dứt lời, Tiểu Bảo Châu đối diện đã trừng lớn mắt: “Hả?” Thích Ngọc Tú tiếp tục: “Vào lúc mẹ vừa mới tan tầm thì cô ấy còn đang ở trong phòng hộ sinh, cũng không biết đến khi nào mới sinh xong"

Tiểu Bảo Châu bất chợt bừng tỉnh nhận ra, nói: “Đúng là không thể trách được bộ dạng lúng túng khi đó của Điền Cẩu Tử, rõ ràng em ấy đã gây ra rắc rối lớn như thế. Nếu vậy bà nội cũng cùng thím hai về nhà ạ?” Thích Ngọc Tú: “Phải, đều quay trở về rồi.

Cũng khéo hôm nay hai ông bà cụ đều không có nhà, cho nên Điền Cẩu Tử không dám nháo nhào gây lớn chuyện chỉ có thể muối mặt quay đầu bỏ chạy. Tuy rằng Điền Cẩu Tử về nhà an ổn nhưng mấy cô cháu gái trong nhà thì không may mắn được như vậy 804 chữ

0.11956 sec| 2381.813 kb