Thích Ngọc Tú gật đầu, nói: “Tôi biết chứ, chỉ nói chuyện này với cô, sau này chúng tôi cũng sẽ hạn chế gặp gỡ mọi người. Lần này cô cũng đã biết rồi, nhưng cô cũng đã đề ra cho chúng tôi một kế hoạch, sau này chúng tôi sẽ ít xuống núi hơn.

Nói tới đây, cô cũng tự mình bật cười, nói: “Những chuyện này khó mà nói trước, có lẽ một ngày nào đó, chúng tôi đột nhiên không thể đến đây nữa. Cũng có khả năng, đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất"

Khương Việt vừa nghe cô nói như vậy, thở dài một hơi, nói: “Em thật sự hy vọng ngày đó không đến, em rất thích mấy đứa bé này"

Nếu không phải ngẫu nhiên gặp được mấy đứa nhỏ, bọn họ cũng sẽ không lui tới qua lại với nhau.

Khương Việt: “Tuy em cứ nhắc mãi việc mọi người là người do trời lựa chọn, nhưng việc mọi người ở niên đại khác đến đây không thể nói ra, mà em ở bên này...... Em cũng sợ là cùng một thế giới, cho nên em cảm thấy chuyện này là một vấn đề lớn. Cần phải giữ bí mật"

Xem ra cô ấy cũng là người có lòng trượng nghĩa.

Nhưng mà, Khương Việt chỉ là một cô gái nhỏ bé bình thường, cô ấy vẫn hy vọng cả gia đình chị Thích được bình an vô sự. Bất luận là việc gì không tốt, cô ấy đều không hy vọng nó xảy ra. Bọn họ đã rất khó khăn rồi.

Người ta tin tưởng cô, đương nhiên cô cũng nên toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho bọn họ.

Suy cho cùng thì cô ấy cũng tiếp xúc với tri thức ở nhiều khía cạnh khác nhau, so với cả nhà Thích Ngọc Tú thì khá hơn nhiều.

Khương Việt: “Em cảm thấy, ngoại trừ cái này......

Thích Ngọc Tú đột nhiên ngắt lời Khương Việt, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô.

Khương Việt: “Hả?"

Thích Ngọc Tú cười nói: “Cô thật sự là một người đặc biệt tốt.

Khương Việt được khen ngợi nên đỏ hết cả mặt, nói: “Thật ra, thật ra...... Cũng không tới nỗi đó.” Thích Ngọc Tú mỉm cười, Khương Việt vỗ ngực nói: “Con người của em, tuy rằng lá gan không được lớn, nhưng mà đối với bạn bè thì nhất định đối đãi chân thành Khương Việt nghiêm túc: “Thập niên 60...... Được rồi, chị chờ em lên mạng tra một chút.

Vừa nói đến đây, Khương Việt cũng hào hứng hơn, nói: “Ôi chao, mọi người thật sự có thể đuổi kịp sự thịnh vượng của thập niên 80 rồi đến thập niên 90! Ahhh, cái gì đây, bây giờ mọi người cũng có thể phát tài đó. Hiện tại có cái kia, mọi người hoàn toàn có thể nhặt của hời"

Khương Việt đang xem qua rất nhiều sách vở ghi chép về các niên đại, giờ phút này tất cả mọi thứ đều có ở trên đó.

“Mọi người có thể kiếm được một số tiền lớn!"

Cô ấy cực kỳ hào hứng: “Nào là đồ cổ, còn có vàng bạc châu báu, nhất định là có thể kiếm được tiền, ahh, còn có những món đồ phế thải của trạm thu mua......"

Cô ấy đang vô cùng vui vẻ, đột nhiên bị Thích Ngọc Tú dội cho một gáo nước lạnh.

“Cô suy nghĩ nhiều quá rồi.

Khương Việt: “Hả?"

Thích Ngọc Tú: “Đồ phế thải của trạm thu mua, thật sự không có thứ gì còn nguyên hình dạng. Ngay cả ngăn tủ cũng bị chặt thành củi, đem đốt thành tro mất rồi. Mọi người đều biết vàng bạc châu báu là những thứ tốt, nhất định đã đem cất giấu đi rồi. Ngay cả một ít đồ cổ, tôi cũng chưa từng được thấy! Hơn nữa, nếu như kịp cất giấu thì ai mà không giấu đi chứ. Không cất giấu lỡ như bị phá nát thì cũng không đáng tiền nữa...... Có lẽ là có thể đào bới, nhưng thật sự là không có nhiều, tôi cảm thấy quá sức với chúng tôi.

Khương Việt: “À"

Cô ấy gục đầu xuống, chuyện này không giống như tưởng tượng, không phải nói rằng những món đồ này ném đầy đường cũng không ai nhặt sao, vậy mà cũng bị giẫm nát, thiêu hủy rất nhiều rồi sao?

Đang suy nghĩ thì Khương Việt tự nhiên hỏi như vậy.

Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Chuyện này thì tôi không biết, nhưng mà tai họa thì chắc chắn cũng không ít, còn nói là ném đầy đường, vậy thì không có đâu. Tuy nhiên, tôi không ở trong thành nên cũng không biết nhiều. Chúng tôi không ai quan tâm chuyện này cả. Mọi người chỉ làm việc, sau đó đến giờ tan tầm thì về nhà ăn cơm rồi ngủ"

Khương Việt: "

826 chữ

0.07592 sec| 2396.57 kb