Buổi chiều, bọn nhỏ còn học một tiết tự nhiên và địa lý. Đây là thứ mà Khương Việt tìm cho bọn nhỏ, cô ấy đã tìm rất nhiều thứ, download vào máy tính bảng.

Mặc dù là vậy cũng phải nói rằng, chương trình học và video mà cô ấy tìm kiếm thật sự đã mở mang tầm mắt cho mấy đứa nhỏ.

Nhưng mà bọn nhỏ rất muốn ôm mãi cái máy tính bảng, chúng cũng hiểu được điều này là không thể. Bởi vì bên này không có điện, bọn họ cũng không thể sang bên kia nạp điện, cho nên mỗi lần học xong chúng đều ngoan ngoãn cất đi.

Thích Ngọc Tú lo lắng bọn nhỏ sẽ lãng phí điện, nhưng điều này hoàn toàn không có.

Vì muốn tiết kiệm điện, đôi khi buổi chiều mấy đứa nhỏ cũng không xem, mà ngược lại xách một cái sọt nhỏ đi ra ngoài, đầu xuân đã có chút rau dại, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mấy đứa nhỏ vẫn ra ngoài để hái.

Năm nay Tiểu Bảo Nhạc bốn tuổi, đừng cho rằng thằng bé không biết gì, lúc mới ba tuổi, nó đã có thể cùng anh chị đi ra ngoài.

Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu cũng không định dẫn thằng bé theo, nhưng mà nửa năm nay Tiểu Bảo Nhạc cũng đi ra ngoài rất nhiều, không những không yếu đi mà ngược lại càng trở nên khỏe mạnh. Điều này khiến cho Thích Ngọc Tú tin tưởng rằng không thể nhốt đứa trẻ ở trong nhà mãi được.

Không có cách nào khác, anh trai và chị gái đành phải dẫn theo nhóc con đi ra ngoài. Có một cái đuôi nhỏ đi theo, thật sự rất phiền phức, nhưng lại không thể vứt đi được.

Ái chà chà.

Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu cũng không mặc áo khoác tươm tất, áo lông vũ là trang phục tốt nhất của bọn chúng, nhưng đi đào đồ ăn nhất định không thể mặc, nếu không sẽ bị rách rất đáng tiếc. Mỗi lần bọn họ đi ra ngoài, vẫn mặc quần áo cũ trước kia, mặc dù là quần áo cũ, nhưng lại rất ấm áp.

Mặc dù là quần áo cũ, nhưng Thích Ngọc Tú đã lót bông vào, bên trong còn mặc thêm quần áo giữ ấm, cho nên không hề lạnh một chút nào.

Mùa xuân không có nhiều rau dại, mấy đứa nhỏ muốn đi hái rau thì lại tương đối lợi hại, Tiểu Bảo Châu nhân cơ hội không có ai, lập tức cùng Bảo Sơn và Bảo Nhạc đi sang chỗ bên kia. Mặc dù mẹ không dẫn theo bọn chúng xuống núi, nhưng mà đào đồ ăn thì vẫn có thể.

Dù sao thì nơi này cũng không xa lắm, hơn nữa là không có người tới.

Tuy nhiên, Thích Ngọc Tú cũng dặn dò bọn chúng, tuyệt đối không thể đi qua bên kia, nếu cứ đi qua thì sớm muộn gì cũng bị người khác phát hiện, mấy anh em Tiểu Bảo Châu rất nghe lời.

Bảy tám ngày bọn chúng mới đi một lần, tuy nhiên mỗi lần đều thu hoạch được không ít, rất nhiều lần bọn nhóc còn bắt được gà rừng đem về, quả nhiên, bên kia không có người lui tới, đầu xuân gà rừng tới kiếm ăn, số lượng con đã tăng lên khá nhiều.

Mấy anh em Tiểu Bảo Châu cũng có lúc bắt hụt một vài lần, nhưng mà số lần bắt được ngày càng nhiều, anh trai Bảo Sơn của bọn chúng thật sự rất có khả năng bắt gà.

Hôm nay, mấy anh em bắt gà rừng, giấu trong cái sọt định đi về nhà, chưa về đến nhà thì nhìn thấy mấy đứa con gái đang ngồi cách đó không xa, Tiểu Bảo Châu lập tức nhận ra, đó là mấy chị em Chiêu Đệ.

Chiêu Đệ, Nữu Tử, Phúc Tử......

Tất cả bọn họ đều ở đó, ngay cả Điền Cẩu Tử cũng ở đó.

Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu ưỡn ngực, Nữu Tử nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu lại xem, nhìn thấy Bảo Châu, cô bé nhanh chóng đứng lên: “Bảo Châu.

Đây là một biểu hiện đón tiếp rất phổ biến.

Bảo Châu thấy bọn họ có chút hốt hoảng, bèn hỏi: “Mọi người ngồi ở đây làm gì vậy?"

Cô bé nhìn xung quanh rồi nói: “Ở đây không có rau dại đâu.

Chỗ này bị người ta giẫm thành lối đi, căn bản là không có rau dại.

Nữu Tử do dự một chút, nói: “Chúng tôi ngồi ở đây chơi một lát.

Bảo Châu à một tiếng, lại nhìn về phía Chiêu Đệ. Trong số những người này, Bảo Châu chỉ tương đối tò mò về Chiêu Đệ. Cô bé nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào người Chiêu Đệ.

838 chữ

0.09982 sec| 2384.789 kb