Đôi mắt Thích Ngọc Tú đột nhiên sáng lên, cô thật sự rất muốn học.
Nhưng rất nhanh sau đó, ánh sáng trong đôi mắt đã lập tức biến mất, cô nói: “Không có ai dạy tôi, sợ muốn học cũng khó. Trở về cũng không tìm được công việc có liên quan. Tôi sợ thời gian dài, sẽ quên mất"
Hơn nữa, bây giờ tài xế đều là đàn ông, cô là một người phụ nữ, chỉ sợ cũng......
Khương Việt: “Cái này thì có sao đâu, nghề tài xế không phân biệt là nam hay là nữ, chỉ cần chị biết chạy, bây giờ không học, sau này chị cũng có thể học mà. Đâu phải cái gì cũng nhất định phải làm ngay lập tức mới được đâu chứ"
“Đúng vậy"
Thích Ngọc Tú còn chưa trả lời, Tiểu Bảo Sơn ngồi phía sau đã nhanh chóng lên tiếng, cậu bé nói: “Lớn lên em muốn học lái xe.
Cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, kiên định và nghiêm túc: “Em phải làm tài xế để kiếm thật nhiều tiền"
Khương Việt bật cười: “Em muốn kiếm tiền đến vậy sao"
Tiểu Bảo Sơn gật đầu: “Đúng vậy, em muốn kiếm thật nhiều tiền cho gia đình.
Khương Việt bật cười, nói: “Thật là một đứa trẻ ngoan"
Tiểu Bảo Sơn được khen ngợi, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên, tuy rằng đã cố hết sức tỏ ra bản thân không có đắc ý, nhưng mà cái khóe miệng nhếch lên đã bán đứng cậu bé rồi. Cậu bé khó lòng kiềm chế được sự vui sướng của mình. Tiểu Bảo Châu lập tức kêu lên: “Em cũng muốn học cùng với anh trai"
Cô bé làm nũng hỏi: “Anh ơi, em học cùng anh có được không?"
Tiểu Bảo Sơn gật đầu thật mạnh: “Được.
Khương Việt: “Ui, các em đều thật hiểu chuyện nha. Nếu các em muốn kiềm tiền, thì còn phải học rất nhiều thứ. Học càng nhiều, hiểu biết càng nhiều thì cơ hội kiếm tiền sẽ càng cao"
Bảo Sơn và Bảo Châu đồng loạt gật đầu.
Tiểu Bảo Nhạc: “Em, em cũng muốn Khương Việt nhìn qua kính chiếu hậu, bật cười khanh khách.
“Uệ” Thích Ngọc Tú che miệng, Khương Việt lập tức quay sang hỏi: “Chị say xe à?"
Thích Ngọc Tú khẽ gật đầu, cô tựa đầu vào cửa sổ, nói: “Tôi không sao đâu, có thể chịu đựng được. Khương Việt: “Chị mở he hé cửa sổ một chút, còn không thì... Đây, ngậm một viên kẹo, xem thử có đỡ hơn chút nào không. Nếu đã như vậy, chúng ta không đi thành phố, chúng ta sẽ trực tiếp đi chơi trong huyện."
Tiểu Bảo Châu ríu rít: “Bọn em đã đi vào trong huyện, bọn em đi xem phim, em còn tham gia hoạt động, được thưởng sữa bột nữa đó.
“Em, em cũng vậy.” Tiểu Bảo Nhạc vội vàng chen vào.
Khương Việt: “Ôi. Các em thật là lợi hại nha.
Cô ấy cười và nói: “Sắp tới nơi rồi"
Đi vào trong huyện cũng không xa lắm, Khương Việt ngừng xe ở bãi đỗ xe, nói: “Đi thôi, chúng ta lên lầu"
Lần thứ hai đi thang máy, mấy đứa nhỏ không còn kinh ngạc như trước. Ngược lại là tò mò nhìn xuống phía dưới, ở đây có một bên là kính trong suốt, Tiểu Bảo Châu mạnh dạn dựa vào, nói: “Mọi người đều nhỏ xíu như nhau.
“Cái này hình dung sao nhỉ, ha ha ha!"
Không phải đều hình dung người nhỏ như con kiến sao?
Còn đứa nhỏ này lại nói nhỏ xíu như nhau.
Thang máy dừng lại ở lầu sáu, Khương Việt bước ra trước, cô ấy hỏi: “Lần trước mọi người cũng đến đây sao?"
Mấy người bọn họ gật đầu, Khương Việt nhìn đồng hồ, lúc này không phải thời gian chiếu phim hoạt hình, cô ấy kiên quyết nói: “Giờ mua vé trước, sau đó chúng ta xuống lầu ăn cơm rồi đi dạo một vòng, đến giờ sẽ trở lên xem phim, có được không?"
Vài người thấy có vẻ xa lạ, tập trung nhìn vào cô.
Khương Việt nhìn đầu tóc bù xù của Tiểu Bảo Châu, chắc là do lúc ngồi trong xe đã tựa lưng vào ghế. Cô ấy suy nghĩ rồi nói: “Em đưa mọi người đi cắt tóc.
Nhưng mà lại thấy thời gian không còn nhiều, thậm chí là còn rất ít.
Bọn họ đến chỗ KFC trước, bởi vì hôm nay không phải là ngày nghỉ nên cũng không đông người lắm, lần đầu tiên trong cuộc đời Tiểu Bảo Châu được nếm thử hamburger. Cô bé mở to mắt, nói: “Món này ăn ngon miệng quá"
“Các em ăn xong có thể sang bên kia chơi"
“Hả, có thể qua đó chơi thật sao ạ?"
825 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo