Thích Ngọc Tú: “Ai chứ?"
Khương Việt: “Cứ quyết định như vậy đi, đừng vì mấy chuyện nhỏ này mà ở đây tranh cãi với em nữa.
Cô ấy cười nói: “Để em download cho chị một vài thực đơn, sau đó chúng ta tải thêm một ít chương trình học của học sinh tiểu học. Hiện tại mọi người đang học chương trình học gì vậy?"
Thích Ngọc Tú: “Ngữ văn và toán học, những cái khác thì tôi không biết.
Căn bản là cô cũng không học được gì nhiều.
Khương Việt: “Vậy được, em download cho mọi người mấy cái này, chị cũng có thể học theo. Chị Thích, tuy là chị đã qua tuổi đi học, nhưng nếu chị học nhiều một chút, thì trong tương lai nhất định cũng có chỗ có lợi. Đến lúc cải cách và mở cửa, thì chị đã học và hiểu được rất nhiều thứ rồi.
Lúc đó sẽ có nhiều cơ hội hơn những người khác.
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Ừ"
Cô gật đầu thật mạnh, nói: “Tôi hiểu rồi.
Rất nhiều năm về sau, mỗi khi Thích Ngọc Tú nghĩ đến thời khắc này, thời khắc cô nói chuyện này với Khương Việt, đều phải cảm thán trong lòng rằng mình thật may mắn, nếu không gặp được Khương Việt, chỉ e là cuộc sống của cô đã khác.
Có lẽ, cô sẽ cứ xuyên không để có thể kiếm được một ít tiền.
Nhưng tuyệt đối sẽ không có tầm nhìn, thật sự bàn tay vàng có thể sẽ biến mất, nhưng tri thức thì vĩnh viễn sẽ không mất đi.
Cũng nhờ hôm nay Khương Việt nhắc nhở, cô mới cố gắng học hỏi nhiều hơn, mới hiểu biết được nhiều hơn.
Điều này không chỉ ảnh hưởng đến cô mà còn ảnh hưởng đến mấy đứa con của cô.
Cô thật sự rất cảm kích những gì Khương Việt đã chỉ dẫn cho cô, nhưng mà ở giai đoạn này, mục tiêu của cô cũng không lớn lắm, cô nghiêm túc nói: “Chúng ta phải học những gì?” Khương Việt: “Chị muốn làm món chính hay là mấy món ăn kèm?"
Cô ấy phân biệt và giải thích những đặc điểm khác nhau của chúng, lúc này, Khương Việt cảm thấy bản thân đúng là một trợ lý toàn năng.
Thích Ngọc Tú: “Từ nhỏ đến lớn đi, bây giờ những món lớn quá, tôi sợ là không làm nổi Câu này quả thật là có lý, Khương Việt nói: “Để em tìm cho chị mấy món cơm nhà, em kiểm tra thử xem...... Tuy là học cái này trên mạng không bằng đi học trực tiếp. Nhưng mà bây giờ chị không thích hợp đi học trực tiếp, học trên mạng thế này thì cũng khó cho chị vì chị cũng chưa có cơ so......"
Thích Ngọc Tú: “Cái này lạ quá.
Khương Việt: “Không sao đâu, đợi chút nữa em sẽ dạy cho chị, thật ra cái này cũng không khó chút nào, chị xem nha......"
Hai người cũng trở nên nghiêm túc hơn, thậm chí quên cả chuyện ăn cơm trưa, bọn họ nói chuyện vô cùng nhiệt tình, cho đến khi mặt trời lặn cũng chưa có dấu hiệu kết thúc. Tiểu Bảo Châu ngủ dậy, ngồi trên giường đất dụi mắt, cô bé nheo mắt nhìn qua thì thấy anh trai Tiểu Bảo Sơn còn đang xem TV, vội vàng hỏi: “Anh không ngủ sao?"
Tiểu Bảo Sơn: “Anh ngủ dậy rồi.
Tiểu Bảo Châu thấy Tiểu Bảo Sơn xem TV mà không bật âm thanh, hỏi: “Sao lại không có âm thanh?"
Bảo Sơn cầm điều khiển từ xa lên, điều chỉnh một chút: “Các em ngủ nên anh tắt âm thanh Tiểu Bảo Châu sửng sốt, lập tức vòng tay ôm cổ anh trai, nói: “Anh tốt với bọn em nhất. Khóe miệng Tiểu Bảo Sơn nhếch lên thích thú.....
“Đây là thư mục, chị có từng thấy qua bao giờ chưa? Em có đánh dấu, bên trong nó có nội dung, chị có thể nhìn vô để học được nhiều thứ. Đây, chị nhìn cái này, cái này chính là chương trình giáo dục tiểu học, chị nhấp vào đây để mở, bên trong có phân ra nhiều nội dung. Để cho thuận tiện, em đã đổi thành các con số 1,2, 3,4. Chị cứ dựa theo trình tự này mà cho mấy đứa nhỏ học. Thích Ngọc Tú nghiêm túc gật đầu, ghi nhớ hết tất cả mọi thứ.
Khương Việt: “Thật ra học thêm một vài ngoại ngữ cũng rất hữu ích, nhưng mà mọi người vẫn phải cẩn thận. Vậy nên, em không đưa tiếng Anh vào đây, để sau này rồi tính tiếp.” Khương Việt nói đến miệng lưỡi đều khô khốc: “Ở thời đó, có thể khiêm tốn thì nên khiêm tốn, đừng quá nổi bật"
820 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo