“Nhưng chị học hỏi nhiều thứ, có lẽ trong một lúc cũng không sử dụng được ngay, nhưng mà chuyện đó không có vấn đề gì đâu! Đợi đến năm 79, chính sách mở cửa được áp dụng, mọi người có thể bắt đầu kiếm tiền. Cái này gọi là muốn kiếm tiền thì phải tranh thủ lúc còn sớm.

Cô ấy lại nói thêm: “Giống như Bảo Sơn và Bảo Châu, vẫn cần học tập, sinh viên lúc ấy có những quyền lợi đáng quy lắm. Bây giờ, sinh viên giống như em có ở khắp nơi, nhưng khi đó thì rất hiếm. Thích Ngọc Tú gật đầu.

Khương Việt dẫn Thích Ngọc Tú vào phòng làm việc, nói: “Chị chờ em một chút, để em tìm giấy bút, ghi lại cho chị vài sự kiện lớn trong mấy năm nay, để chị nắm bắt thêm chút thông tin.

Thích Ngọc Tú ngạc nhiên mở to hai mắt, Khương Việt mỉm cười, vô cùng đắc ý: “Chị đã biết được sự lợi hại của em chưa? Bây giờ chúng ta sẽ nói qua một chút, thời điểm quan trọng nhất trong giai đoạn này chính là năm 76, khoảng thời gian này vừa lúc là......"

Thích Ngọc Tú chăm chú lắng nghe, lúc này mới cảm thấy mình thật sự đã làm chậm trễ một chút thời gian. Nếu cô sớm nói cho Khương Việt biết, có lẽ cô có thể biết được những chuyện này sớm hơn, cô không hiểu cái gì là nói chuyện với người tài một buổi còn hơn mười năm đọc sách, nhưng mà cô biết những gì Khương Việt nói đều rất có lý.

Tuy nhiên, nếu nói là hối hận thì thật ra cũng không có, nếu mới vừa quen biết nhau, đôi bên còn chưa quen thuộc, đừng nói đến là tin tưởng lẫn nhau. Làm sao có thể nói nhiều như vậy được. Hai người đang nói chuyện nghiêm túc, không hề phát hiện, Tiểu Bảo Châu từ trong phòng đi ra, cô bé đứng ở phòng khách không thấy mẹ và chị Khương đâu cả, nên di chuyển một chút, nghe trong phòng đọc sách có tiếng động, nên bước vào, đúng lúc nghe Khương Việt đang nói: “Bất kể là lúc nào, việc học cũng đều rất quan trọng. Nếu mấy anh em Bảo Châu học tập tốt, nhất định có thể đứng đầu thủ đô Thanh Bắc. Một khi mọi người đến thủ đô, nhất định phải nghe em, mua nhà, mua nhà là quan trọng nhất......"

Bọn họ đang nói chuyện, Tiểu Bảo Châu đứng ở cửa, nghe xong thì đưa tay xoa mặt, rồi xoay người rời đi, cô bé cũng không phải là đứa trẻ thích nghe lén. Lúc Tiểu Bảo Châu quay lại, Tiểu Bảo Sơn vẫy vẫy tay với cô bé, nói: “Mẹ đã đi đâu rồi?"

Tiểu Bảo Châu nhẹ nhàng nói: “Hình như hai người đang bàn chuyện quan trọng"

Cô bé trèo lên giường đất, bắt chước Tiểu Bảo Nhạc nằm xuống, nói: “Đúng là ngồi không bằng nằm mà"

Tiểu Bảo Sơn: “...... Cái đồ heo con lười biếng"

Cậu bé ngồi bên cạnh Bảo Châu, hai chị em Bảo Châu và Bảo Nhạc đều nằm xem TV, vô cùng thích thú.

Trên TV đang chiếu một chương trình rất kỳ lạ, gọi là trí dũng đại thông quan, một đám người chạy đến một nơi kỳ lạ, nếu không cẩn thận sẽ lập tức rớt xuống nước. Ba đứa nhỏ xem cái này cảm thấy cực kỳ mạo hiểm.

“Anh ơi, tại sao bọn họ lại chạy vậy?"

Tiểu Bảo Nhạc cũng không hiểu lắm.

Nhưng có vẻ Bảo Sơn đã hiểu rõ, cậu bé nói: “Bọn họ cần vượt qua chướng ngại vật, nếu không qua được sẽ rớt xuống nước, nếu có thể vượt qua sẽ nhận được phần thưởng, có rất nhiều phần thưởng có giá trị"

Tiểu Bảo Nhạc: “Ồ"

Bọn nhỏ xem rất hào hứng và tưng bừng.

Tiểu Bảo Châu gối đầu lên chân anh trai, nói: “Anh ơi, anh có muốn nhanh lớn lên không?"

Bảo Sơn nhanh chóng gật đầu, cậu bé rất muốn mau trưởng thành.

Khi trưởng thành, cậu bé có thể chăm sóc mẹ, cũng có thể chăm sóc em trai và em gái, để bọn họ có được cuộc sống tốt hơn một chút, trước đây nhà họ khó khăn là vì trong nhà chỉ có một lao động. Cho nên cậu bé rất muốn mau chóng trưởng thành.

Nhưng hiện tại cậu bé muốn nhanh chóng trưởng thành lại không phải là vì nguyên nhân này. Hiện tại, điều kiện gia đình họ đã tốt hơn, cậu bé có tham gia lao động phụ giúp hay không cũng không còn quan trọng nữa, vì thế mà cậu bé hy vọng có thể lớn lên sớm một chút, như vậy có thể sớm nhìn thấy những ngày tháng tốt đẹp một chút.

820 chữ

0.10979 sec| 2385.016 kb