Tiểu Bảo Châu chân thành nói: “Em rất muốn vèo một cái là đến tháng chín, như vậy em có thể sớm được đi học.
Cô bé rất hăng hái đến trường.
Tiểu Bảo Sơn cũng vô cùng đồng tình, điều này làm cho bạn của bọn nhỏ là Điềm Nữu cảm thấy thật không thể giải thích nổi. Điềm Nữu năm nay mười tuổi, học lớp 2, cô bé cảm thấy, trên thế giới này chuyện thống khổ nhất chính là đi học.
Cô bé tình nguyện không đi học để ở nhà làm việc, nhưng cha mẹ cô bé lại không muốn.
Điềm Nữu đáng thương, chỉ có thể cười khổ mà đi học.
Đây là một cô bé đang sống trong phúc mà không biết phúc, trong thôn có rất nhiều người còn không có cơ hội đi học.
Tuy nhiên, mặc dù cô bé không thích đi học, nhưng lại rất nghe lời, mỗi ngày đi học trong khổ sở, nhưng cô bé chưa bao giờ chậm trễ. Tuy rằng học cũng bình thường, nhưng cũng không phải là học sinh kém, cũng không đến nỗi nào. Suy cho cùng, nếu cô bé là học sinh kém, về nhà nhất định sẽ bị anh trai trở mặt.
Cô bé chỉ còn cách chăm chỉ học tập.
Nhưng đối với việc anh em Bảo Châu cực kỳ muốn đi học, cô bé thật sự không tài nào hiểu nổi.
Quả nhiên, thế giới này thật là kỳ lạ và rộng lớn Đại đa số đứa trẻ nào cũng đều có suy nghĩ như vậy.
Rất nhanh đã đến tháng 3, Điềm Nữu bắt đầu khai giảng năm học, cơ hội đến chơi với anh em Bảo Châu ngày càng ít. Tuy nhiên, anh em Bảo Châu cũng sắp xếp công việc rất có quy luật, buổi sáng đi học, buổi chiều đi ra ngoài đào đồ ăn và chơi đùa. Đúng lúc này, đại đội cũng bắt đầu hoạt động trở lại.
Khí hậu ở phương bắc thật sự rất kỳ lạ, mặc dù bây giờ là đầu xuân, nhưng vẫn rất lạnh, mặt đất vẫn còn đóng băng rất cứng, thật sự phải mất rất nhiều thời gian để làm việc.
Thích Ngọc Tú vẫn như trước, định kiếm mười cái công điểm.
Tuy rằng Khương Việt nói làm việc không nên cố gắng quá mức, đừng để cơ thể mệt mỏi và suy kiệt. Nhưng mà, công việc này đối với Thích Ngọc Tú mà nói thật sự nhẹ nhàng. Không còn nghi ngờ gì nữa, nửa năm nay cô đều được ăn no, thậm chí là ăn được nhiều hơn, cho nên thể lực của cô cũng đã tăng không ít.
Thích Ngọc Tú không chút nghi ngờ, cứ ăn một lần thì thể lực của cô lại có khả năng tăng lên một phần.
Trong thôn, cũng có đến ba bốn người phụ nữ lấy được mười cái công điểm, nhưng Thích Ngọc Túthì không hề lười biếng hay dùng đến thủ đoạn mánh lới, cho nên mỗi lần đại đội trưởng nhìn thấy Thích Ngọc Tú đều tươi cười vui vẻ. Tại sao lại nói như vậy? Tuy rằng Thích Ngọc Tú từng nghe Khương Việt nói nhiều lần về chuyện nam nữ bình đẳng, nhưng lúc này lại không phải thời điểm có thể xoay chuyển được ý này.
Ý muốn nói là vì trọng nam khinh nữ sao?
Cũng không phải, ở nông thôn bọn họ vẫn luôn trọng nam khinh nữ, thật ra một phần nguyên nhân cũng là do sức lao động.
Đàn ông đại diện cho khả năng có thể làm được nhiều việc, ẽ đương nhiên mọi người trong nhà đều muốn sinh một đứa con trai. Cứ dần dần như thế, nối dõi tông đường, gia tăng sức lao động, những điều đó gián tiếp ảnh hưởng đến con người. Dẫu là như thế, nhưng những người phụ nữ có khả năng vẫn tương đối được coi trọng.
Thích Ngọc Tú chính là một trường hợp như vậy.
Chính vì vậy mà khi đại đội bắt đầu hoạt động trở lại, mọi người trở nên khách sáo hơn với Thích Ngọc Tú. Nhưng Thích Ngọc Tú không hề để ý đến, cô bắt đầu làm việc, trong lòng lại nhớ thương mấy đứa con, không biết bọn nhỏ ở nhà học hành thế nào.
Đừng cho rằng bọn trẻ còn nhỏ tuổi, còn nhỏ thì học mọi thứ đều rất nhanh.
Lúc này, chưa mất nhiều thời gian, bọn nhỏ đã biết cách sử dụng máy tính bảng.
Mặc dù Thích Ngọc Tú phải bắt đầu làm việc, nhưng mà hai đứa con nhỏ vẫn cố gắng tự mình đi học đúng giờ vào buổi sáng, một tiết ngữ văn và một tiết toán học.
830 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo