Thích Ngọc Tú chưa nói xong, Tiểu Bảo Sơn đột nhiên dừng bước chân, lập tức nhìn chằm chằm về một phương hướng, hắn rất nhanh đẩy bụi cỏ ra, lập tức nhìn thấy Khương Việt đang lấy tay che miệng, khiếp sợ nhìn bọn họ.

Hai bên thực sự yên tĩnh.

Tròng mắt Khương Việt mở thật to, hai tay cô vẫn đang che miệng.

Thích Ngọc Tú lập tức khẩn trương lên, cô vội giơ tay kéo mấy đứa nhỏ lại phía sau mình, rồi nhìn thẳng vào Khương Việt.

Khương Việt cũng đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, trong đầu cô lúc này giống như một mớ hỗn độn, không thể suy nghĩ được bất cứ chuyện gì nữa.

“Chị, mấy người bọn chị vừa nói cái gì?"

Thích Ngọc Tú: “Tại sao cô lại ở chỗ này?"

Khương Việt: “Em... em là đang đuổi theo mọi người"

Chỉ là cô không nghĩ tới sự thật lại là cái dạng này!

Cô nói lắp: “Mọi người là...... Xuyên không ư?"

Thích Ngọc Tú không nói gì, cô chỉ cảnh giác nhìn Khương Việt.

Lúc này đây, lại đến phiên bọn họ phòng bị Khương Việt. Đầu óc Khương Việt lộn xộn, nhưng đột nhiên cô lại nghĩ tới lần đầu tiên mình gặp mặt bọn họ, mấy đứa nhỏ này quả thực gầy đến giống hệt như một con khỉ con, còn có quần áo của bọn họ, thật là rách nát không bằng một đứa bé ăn xin......

Bọn họ thực sự không biết loại đồ điện này, lúc vào trong nhà tắm còn reo lên đầy kinh ngạc. Cho nên, bọn họ là... xuyên không thật sao?

Nghĩ như vậy, quả nhiên còn khó tin hơn nhiều so với nói bọn họ là yêu tinh, nếu bọn họ là yêu tinh làm sao có chuyện cuộc sống thê thảm như vậy chứ? Yêu tinh mà lại đói đến mức không khác gì con khỉ ốm, chuyện này thực sự không khoa học chút nào.

Yêu tinh cũng phải có mặt mũi của nó chứ?

Tuỳ tiện bắt một cái gì đó là có đồ ăn rồi? Tại sao để cho chính mình thành ra loại hình dáng thê thảm đó chứ?

Cô tò mò nhìn bốn mẹ con nhà này, lại thấy Thích Ngọc Tú gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, Khương Việt yên lặng giơ hai tay lên, bày ra tư thế đầu hàng, nói: “Mọi người đừng sợ, em là người tốt nha"

Nhưng mà làm sao cái tình huống này hình như có chút quen thuộc nhỉ?

Vừa rồi lúc ở nhà, có phải Thích Ngọc Tú cũng khăng khăng nói với mình, chị ấy là người tốt?

“Em sẽ không hại mọi người!"

Thích Ngọc Tú: Ùm."

Dù sao, lần này đi rồi, chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa.

Đại khái là đã nhận ra ý đồ của Thích Ngọc Tú, Khương Việt vội vàng nói: “Em thật sự không phải người xấu"

Cô gãi gãi đầu, chính cô cũng cảm thấy bất đắc dĩ: “Vốn dĩ, em cho rằng mọi người là người xấu tới, không nghĩ tới...... Em thật sự! Em thật là......"

Cô không nói nên lời, cũng không biết nên nói cái gì mới đúng.

Cô ho khan một tiếng, chân thành nói: “Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy rồi. Mọi người cũng hiểu cách làm người của em mà. Tuy rằng em cũng không hẳn là một người thực sự đáng tin cậy, nhưng chắc chắn không phải người xấu. Lần này, em đã biết bí mật của mọi người, em thề, tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào. Cho dù là Hứa Đình hay là em trai của em Khương Lãng, em cũng không nói. Chuyện này, mọi người cứ yên tâm đi"

Nói tới đây, thật ra cô cũng có chút lo lắng.

“Mọi người xuyên không như vậy, không có giấy tờ chứng minh thân phận, chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?"

Vừa nghĩ tới chuyện này, Khương Việt lại bắt đầu lo lắng cho họ: “Hiện tại bổ sung giấy tờ chứng minh thân phận rất khó"

Thích Ngọc Tú nhìn Khương Việt, Khương Việt vẫn đang lẩm ba lẩm bẩm: “Hơn nữa mấy người, ở trên núi một mình cũng không ổn"

Thích Ngọc Tú nhìn chằm chằm vào Khương Việt, thấy cô thật sự rất chân thành, nhẹ giọng nói: “Người nhà bọn tôi vẫn sống rất tốt, cô không cần lo lắng"

“Nhưng mọi người làm sao có khả năng vĩnh viễn ở lại đây mà không rời khỏi núi chứ? Bọn nhỏ sẽ trưởng thành, chẳng lẽ vẫn tiếp tục ở trong núi sao?"

Khương Việt lạnh đến run bần bật, những lời cô nói khiến cho người khác phải suy nghĩ.

829 chữ

0.12784 sec| 2382.266 kb