Không phải loại đồ vật gì kỳ kỳ quái quái, đúng là thịt dê thật.
Chẳng lẽ thần kinh của cô quá nhạy cảm rồi sao? Do dự một chút, Khương Việt đột nhiên đứng lên, đuổi theo. Cô cũng không biết chính mình đang nghĩ cái gì, nhưng khi cô nghĩ lại một chút, Khương Việt vẫn mặc nguyên áo ngủ chạy ra, chỉ là cô đã không thấy bóng dáng của Thích Ngọc Tú nữa. Cô biết con đường xuống núi của Thích Ngọc Tú, đại khái là ma xui quỷ khiến, cô bắt đầu đi theo. Mà lúc này, tâm tình của Thích Ngọc Tú có chút cô đơn, tâm tình của mấy đứa nhỏ cũng không vui vẻ chút nào. Bọn chúng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thích Ngọc Tú không biết tại sao Khương Việt lại cảm thấy cô là yêu quái, nhưng mấy người bọn họ đúng thật là có vấn đề, cô cũng không biết nên giải thích như thế nào. Hơn nữa, nếu đã doạ tới người khác, tốt hơn hết là cứ bỏ của chạy lấy người thì hơn. Chỉ là hôm nay, bọn họ đã xuống núi một chuyến, bọn họ không thể quay về tay không như vậy được.
Hiện tại Thích Ngọc Tú cũng là một người có chút của cải, nếu đã xuống núi, vậy thì đi mua thêm chút thịt, rồi mua cả một túi gạo, một túi bột mì luôn.
Lương thực trong nhà, bất cứ lúc nào cô cũng muốn bổ sung thêm.
Chính bởi vì bọn họ đi ngang qua một siêu thị nhỏ, rồi vòng vào đó đi mua đồ ăn, cho nên mới không gặp được Khương Việt. Khương Việt chạy trong chốc lát, lại mặc quá ít quần áo, cô mệt tới mức trực tiếp tìm một cục đá ngồi xuống: “Bọn họ, làm sao bọn họ đi nhanh như vậy được chứ?” Cô đi theo không kịp.
“Quả nhiên, quả nhiên vẫn là yêu tinh sao?"
Hiện tại trong lòng Khương Việt, hai luồng suy nghĩ, bọn họ là yêu tinh hay bọn họ không phải là yêu tinh đang rối tung lên trong đầu cô.
Đang ngẩn ngơ, cô ngoài ý muốn nghe được một thanh âm ríu rít, Khương Việt sửng sốt: “Là Bảo Châu?"
Cô quay người nhìn xung quanh, quả nhiên đã thấy, Thích Ngọc Tú dẫn theo ba đứa nhỏ, trên người còn khiêng gạo và bột mì.
Tiểu Bảo Nhạc: “Mẹ ơi, con đi mệt rồi"
“Vậy tới kia nghỉ ngơi đi, dạo này con càng ngày càng lười rồi nha. Mà cũng tại chúng ta đi tới nơi này hơi xa, chúng ta nên tới sơn thôn Phượng Hoàng kia mua đồ ăn thì tiện đường hơn. Bên này thì quá xa."
“Mẹ, vậy từ nay về sau, chúng ta không tới bên này nữa sao?” Tiểu Bảo Châu hỏi.
Thích Ngọc Tú: “Ừ chúng ta không tới nữa. Khương Việt cho rằng chúng ta là yêu tinh, tốt nhất đừng tới hù dọa cô ấy"
Đôi mắt Tiểu Bảo Châu mở thật to: “Hả? Chúng ta là yêu tinh sao? Đầu óc chị Khương Việt nghĩ gì không biết? Thật là ngốc nghếch!"
Khương Việt đang nằm liệt trên tảng đá:
Tiểu Bảo Châu, chị nghe thấy được đấy! !!
“Chị Khương lại ngốc nghếch như vậy, về sau phải làm sao bây giờ?"
Thích Ngọc Tú cười: “Không có việc gì, chỉ là chuyện của cô ấy đã làm cho mẹ hiểu ra một vài chuyện, về sau chúng ta nên ít xuống núi một chút đi, không thì lại bị người khác nhìn ra điều gì đó không đúng. Người ta nghĩ chúng ta là yêu ma quỷ quái cũng tốt. Ít nhất còn biết sợ hãi chúng ta. Nếu họ nghĩ chúng ta là người xấu, lúc ấy biết nói kiểu gì bây giờ.
“Vì sao chúng ta không thể nói rõ ra ạ?"
Thích Ngọc Tú: “Ở bên này chúng ta có thể chứng minh thân phận được không? Con có thể nói rõ ràng nơi con sinh sống hay sao? Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Cô nghiêm túc: “Mẹ hy vọng các con sống tốt đẹp, không chừng đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ không thể đi qua bên này được nữa. Cần gì phải chọc phiền toái ở bên này, để cho người khác phát hiện lai lịch của chúng ta có vấn đề, thì biết làm sao bây giờ?"
“Người ta sẽ bắt chúng ta sao mẹ?"
“Mẹ cũng không biết nữa? Thích Ngọc Tú thở dài một tiếng, nói: “Có thể tin tưởng ai bây giờ, trong khi chúng ta là người của hơn năm mươi năm trước qua bên này chứ? Ngay cả mấy mẹ con nhà mình còn không dám tin tưởng sẽ có chuyện như vậy xảy ra nữa là......"
818 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo