Khương Việt: “Chị chị chị, chị là ai?"
Cô biết lúc này, nhẽ ra cô nên coi như không biết gì cả rồi lẳng lặng chạy trốn đi. Nhưng cô thật sự không thể kiềm chế nổi sự sợ hãi trong lòng mình, rất đơn giản, nếu đã nắm được chân tướng, vậy cứ dứt khoát trực tiếp hỏi bọn họ đi: “Rút cuộc, chị là ai?” Thích Ngọc Tú: “Tôi chính là Thích Ngọc Tú, cô bị làm sao vậy?"
Hai hàm răng của Khương Việt run cầm cập lên: “Vì sao... vì sao em lại không chụp được hình của chị? Vì sao chị lại sợ em đi tới nhà của chị như vậy? Chị chị chị... chị thật sự là con người sao?” Trong ánh mắt này lại chuyển thành Thích Ngọc Tú một lời cũng khó mà nói hết.
Cô không biết nên làm gì, đành nói: “Vừa rồi cô còn nói với tôi là trên đời này làm gì có quỷ” Lời nói đó còn văng vẳng bên tai cô đó nha.
Khương Việt đã bị dọa tới phát khóc, nói: “Em em em, em chưa gặp được, cho nên em mới nói là không có! Nhưng mấy người không phải người bình thường! Chị chị chị....” Khương Việt oà khóc lên một tiếng.
“Mấy người là quỷ hay là hồ ly tinh?” Cô sợ cực kỳ, lại gào khóc lớn hơn nữa: “Hay là yêu tinh trên cây quất hồng bì?"
Thích Ngọc Tú:
Cô nhìn Khương Việt đang hoảng sợ khóc lóc tới mức nước mắt nước mũi tèm lem, càng không biết phải nói như thế nào.
Lúc này, mấy đứa Tiểu Bảo Châu nghe được tiếng động bên này, cũng lộc cộc chạy ra tới, Tiểu Bảo Châu: “Đang là có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
Cô bé thấy Khương Việt khóc lớn như vậy, cô bé vội vàng chạy qua. Khương Việt bị dọa lập tức té ngã, nghiêng ngả lảo đảo bò về phía sau, run rẩy nói: “Đừng đừng, đừng lại gần đây mà.
Tiểu Bảo Châu: “? ?? ??"
Cô bé dừng bước chân, cảm thấy vô cùng vô cùng khó hiểu: “Chị Khương, chị làm sao vậy?” Khương Việt: “Mấy người đừng tới gần đây......"
Thích Ngọc Tú sợ cô dọa đến đứa nhỏ, nói: “Chúng tôi thật sự là người, em đừng suy nghĩ nhiều, thôi được, nếu em sợ hãi như thế, vậy thì chúng ta đi về vậy?
Cô thở dài một tiếng, nói: “Bảo Châu Bảo Nhạc tới bên cạnh mẹ, Bảo Sơn con đi lấy áo lông vũ, chúng ta về nhà" Tiểu Bảo Châu ngoan ngoãn đi tới bên người mẹ, nhỏ giọng hỏi: “Hai người mới cãi nhau sao ạ?” Thích Ngọc Tú: “Không có gì đâu, con mặc quần áo vào mau, chúng ta đi về.
Cô tựa hồ nghĩ tới cái gì, nói: “À đúng rồi, cái túi ở bên cạnh cửa kia là thịt dê, chúng tôi mang tới cho cô."
“Em không cần!” Khương Việt kiên định.
Khóe miệng Thích Ngọc Tú ngập ngừng một chút, nói: “Vậy được rồi"
Cô cũng không nghĩ tới việc sẽ bị người coi như quỷ quái. Chỉ là nếu Khương Việt đã sợ hãi như vậy, cô cũng không muốn ở lại đây nữa, ngay cả đến chuyện giải thích một chút, Thích Ngọc Tú cũng không muốn. Cô sẽ không lấy chuyện an nguy của con cái mình ra mà làm một phép thử. Chính vì sợ bọn chúng xảy ra chuyện, cho nên cô không thể nói.
Tuy rằng rất xin lỗi người bạn này, nhưng Thích Ngọc Tú cũng có nỗi lòng riêng khó nói ra của mình.
Cô mặc xong quần áo cho mấy đứa nhỏ, nói: “Chúng ta về thôi"
Mấy đứa nhỏ quay đầu lại: “Hẹn gặp lại chị Khương"
Tuy rằng tụi nhỏ vừa tới đây chưa được bao lâu mà lại rời đi ngay thì cũng không nên, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt mẹ hình như không tốt chút nào, Tiểu Bảo Nhạc cũng nghe lời, đi theo mẹ ra cửa. Nó ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: “Bây giờ chúng ta đi về nhà sao ạ?"
Thích Ngọc Tú: “Ừ, chúng ta về nhà"
Mọi người cùng nhau bước ra cửa, Khương Việt vội vàng bò dậy đóng cửa lại, tim đập bịch bịch không ngừng.
Đi rồi, bọn họ đi cả rồi.
Khương Việt không biết bọn họ có thực sự trở về hay không, nhưng cô vẫn cảm thấy rất sợ hãi, càng nghĩ càng cảm thấy bọn họ đúng là yêu tinh. Cô run run tựa người trên cửa, lại nhìn thấy cái túi ở cạnh đó, nhớ tới những lời Thích Ngọc Tú vừa nói.
Hình như Thích Ngọc Tú nói túi này đựng thịt dê.
Cô gắt gao nhắm mắt lại, rất nhanh lại mở mắt ra, thứ trong túi này thật sự là thịt dê.
827 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo