“Chị Khương Việt, di động của chị đang kêu kìa.
Tiểu Bảo Châu từ trong phòng đi ra, đưa điện thoại di động cho Khương Việt.
Là video call trên WeChat. Khương Việt click mở video call, trong video hiện lên hình ảnh một người phụ nữ thu nhỏ, cô ấy nói: “Khương Việt, em vẫn còn ở cái phòng mà em đang thuê sao?” Khương Việt gật đầu: “Đúng vậy, chị Vu, chị có chuyện gì không?"
Chị Vu: “Đài Blueberry có một chương trình hỗ trợ nhà nông, xem như một hoạt động bán công nghệ. Chị cảm thấy coi như em cũng khá quen thuộc với phương diện này, nên đã giúp em tiếp xúc với nhà sản xuất một chút. Hiện tại, bước đầu nhà sản xuất đã đồng ý. Chỉ là trong tiết mục này có đề cập một chút tới ngành đặc thù, em vẫn nên... Ơ? Trời ơi, phía sau em là cái gì đó? Tại sao lại xuất hiện như vậy?” Khương Việt: “Hả?"
Vừa rồi cô chỉ không cẩn thận nghiêng nghiêng màn hình một chút thôi mà, cũng không gì mà?
Cô quay đầu lại nhìn nói: “Không có gì cả!"
Thích Ngọc Tú đang đứng ở đó thôi mà.
Cô nói: “Em vào nhà nói chuyện với chị nhé"
“Vào nhà cái gì mà vào nhà, em đó, chẳng lẽ bây giờ em không ở trong phòng hay sao? Cứ ở đó đi, chị nói một chút xong là cúp máy ngay đấy? Chị Vu nói rất nhanh: “Nếu em đồng ý, chị sẽ báo cho Hứa Đình đặt vé máy bay cho em, ngày mai em qua đó luôn đi"
Khương Việt: “Được ạ."
Cô cúp điện thoại, nghi hoặc nói: “Chẳng phải chị đã nói là không được bàn chuyện công việc trước mặt những người không liên quan hay sao?"
Thích Ngọc Tú là người lớn, lại còn đứng rõ rành rành ở đấy, vừa rồi trong video call cũng quay đến cả cô ấy. Thế mà chị Vu cứ làm như không nhìn thấy người ta vậy. Có lẽ là chị Vu lớn tuổi rồi nên mắt cũng nhìn không rõ nữa! Khương Việt thoát khỏi WeChat, đột nhiên cô nghĩ tới chuyện hồi nãy, camera chụp không tốt, cho nên cô tiện tay mở camera ra xem, tiếp theo tách tách mấy cái, tự chụp bản thân mình.
Ủa?
Camera không có vấn đề gì mà!
Hình dáng lôi thôi này của cô, vẫn hiện lên rõ ràng ở trong máy ảnh nha, đâu có bị mờ chút nào đâu?
Cô cười quay qua Thích Ngọc Tú nói: “Chị Thích quay qua nhìn em này"
Tách tách...... Lại mờ.
Lúc này, Khương Việt lại bực bội kêu: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ? Tại sao em chụp em thì không sao, mà chụp mấy người nhà chị lại xảy ra vấn đề này?” Nói xong, cô lại chụp cho Thích Ngọc Tú một tấm ảnh khác.
Tách tách mấy cái, lại mờ nữa rồi.
“Chuyện này, đúng là gặp quỷ rồi, em chụp..... Khương Việt đang nói, thình lình dừng lại, cả người cô bỗng dưng cứng ngắc lại.
Hơn nửa ngày sau, cô mới hoảng sợ nhìn Thích Ngọc Tú, nói lắp bắp: “Chị chị chị..."
Từ khi quen biết mấy người này tới giờ, cô chưa bao giờ tới nhà Thích Ngọc Tú.
Vừa nãy, khi nhắc tới chuyện qua thôn của chị ấy, chị ấy còn tỏ ra vô cùng khó xử.
Lần đầu tiên, mấy người bọn họ nhìn thấy Thích Ngọc Tú, nhà chị ấy nghèo tới nỗi không có cả gạo và mì để ăn. Cô chỉ nghĩ họ nghèo mà thôi, nhưng bây giờ, khi suy nghĩ sâu hơn một chút nữa......
Những đứa nhỏ nhà chị ấy, điện thoại di động đã không biết, còn chưa kể cả TV cũng chưa từng xem qua......
Chẳng qua không phải đã ở thập niên bảy mươi, tám mươi rồi sao, làm gì còn người nào mà chưa từng xem qua TV chứ?
Sức ăn cùng thể lực của Thích Ngọc Tú đều khiến người khác phải khiếp sợ... Còn có, còn có rất nhiều...... Lúc đầu, khi cô biết họ, cũng chỉ cảm thấy nhà bọn họ ở một thôn xóm gần núi nghèo khó, nghĩ rằng mình có thể giúp đỡ họ, muốn bù đắp một chút thiếu hụt cho bọn họ. Nhưng hiện tại không phải. Những điểm đáng ngờ, bắt đầu rối tung lên trong đầu Khương Việt.
Trong nháy mắt này, không chỉ có lông tơ trên người cô dựng đứng lên, ngay cả trong đầu đều vụt ra một cái suy nghĩ đáng sợ: Hồ ly tinh!
“Cô làm sao vậy?"
Thích Ngọc Tú không biết Khương Việt đang yên đang lành tự nhiên trở nên kỳ lạ như vậy, cô hỏi:
“Cô có bị làm sao không?"
Khương Việt thét chói tai: “Chị đừng lại gần đây!"
Thích Ngọc Tú: “? ??"
835 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo