Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Không phải, đều không có, tất cả bọn họ đều không biết nhiều chữ lắm. Hơn nữa, mọi người chỉ học được một ít chữ ở lớp xoá nạn mù chữ mà thôi, nhưng mà những chữ cô bé kia nhận biết lại hơn rất nhiều so với kiến thức mọi người học được ở lớp xoá nạn mù chữ Khương Việt: “Lớp xoá nạn mù chữ sao?"
Cô nhướng mày, nói thật ra, cô không nghĩ tới thời điểm hiện tại, cô vẫn còn nghe được cái danh từ này.
Hiện tại cô càng thêm cảm thấy thôn của Thích Ngọc Tú quá nghèo.
Cô nghiêm túc: “Chị Thích, em có thể đi qua thôn của chị xem qua một chút được không?"
Cô nghiêm túc: “Kỳ thật, chuyện này từ năm trước em đã muốn nói với chị rồi. Chỉ là lúc ấy, em lại không liên lạc được với chị. Em vẫn luôn muốn nói rõ ràng với chị một chút. Tiện đây, em cũng nói luôn, em thật sự đang tính toán muốn tài trợ một chút kinh phí cho trường học của thôn chị. Tuy rằng em chỉ là một người bình thường, chẳng tài cán gì đâu, nhưng vẫn có thể tài trợ một ít đồ dùng học tập. Hơn nữa em cũng thật sự thật sự rất muốn vì mọi người làm một chút chuyện tốt” Trước kia, cô cũng chỉ có ý nghĩ như vậy, nhưng sau chuyện ngày hôm nay, ước muốn đó lại còn lớn hơn rất nhiều.
Ai lại nghĩ mọi người của thôn này muốn đi học cũng khó khăn như vậy đâu chứ? Thậm chí bọn họ còn coi những người biết viết chữ trở thành một chuyện lạ lùng, lại còn nói rằng họ đã bị quỷ nhập nữa!
Khương Việt: “Em không biết chị đang lo lắng cái gì, nhưng chúng ta đã qua lại với nhau nhiều như vậy, chắc hẳn chị cũng biết em không phải là người xấu rồi đúng không?"
Thích Ngọc Tú dùng sức gật đầu: “Tôi biết, tôi biết cô không phải người xấu. Nhưng tôi không thể mang cô đi tới thôn của tôi, tôi sợ......"
Cô không biết mình nên giải thích với Khương Việt như thế nào, cô đang rất do dự. Khương Việt bất thình lình hỏi: “Chẳng lẽ thôn của mọi người có danh tiếng vô cùng xấu ư? Hay là xảy ra chuyện động trời nào đó rồi?"
Nếu không, tại sao chị ấy lại cứ chần chờ như vậy chứ Chuyện này, thật sự khiến cho người ta không thể nào lý giải nổi.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện thôn của Thích Ngọc Tú là loại thôn xóm bần cùng tới nỗi đàn ông cưới không nổi vợ, sau đó tính đến chuyện đi mua bán phụ nữ... Mặt cô lập tức trắng bệch, cô run giọng nói: “Chị Thích, chị... chị đừng nói với em, trong thôn chị đúng là có loại chuyện động trời đó nhé! Có phải chỗ của chị có chuyện mua bán phụ nữ hay không?” Cô nghiêm túc hẳn lên, nói: “Nếu như vậy, chị càng phải nói cho em nghe, sau đó chúng ta cùng đi báo công an, loại chuyện này là tuyệt đối không thể."
Khuôn mặt Thích Ngọc Tú đầy vẻ mờ mịt, cô hồ đồ nhìn Khương Việt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, nói: “Gì? Cô đã nghĩ tới đâu rồi? Tuyệt đối không có chuyện như vậy đâu!"
Cô vội vàng nói: “Thôn của tôi không có loại chuyện như vậy đâu. Thôn chúng ta cho dù nghèo, cũng không đến mức cưới không được vợ"
Ngươi nghèo, ta nghèo, mọi người đều nghèo, cho nên làm gì có người đàn ông nào mà không cưới được vợ chứ?
Suy cho cùng, thôn bọn họ ở đầu bên kia cũng không nghèo tới tình trạng đó đâu.
Mấy ngày này cô thường xuyên nghe tin tức trên radio, cũng hiểu được rất nhiều điều, khu vực của bọn họ, còn xem như là “có thể”, tuyệt đối không phải địa phương bần cùng nhất tổ quốc. Thích Ngọc Tú nghiêm túc: “Cô cũng không thể nghĩ thôn bọn tôi như vậy. Tuy rằng có chút người ăn nói không giống ai, nhưng chắc chắn loại chuyện táng tận lương tâm như vậy là không có đâu. Khương Việt nửa tin nửa ngờ nhìn Thích Ngọc Tú, cô chỉ thấy ánh mắt Thích Ngọc Tú nghiêm túc, không chút gợn sóng nào.
Cô xấu hổ, nhưng vẫn nói: “Vậy chị lo lắng cái gì chứ? Chúng em đi quyên tặng, là chuyện tốt cho thôn của chị mà Thích Ngọc Tú chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, cho nên, hiện giờ cô không biết mình nên giải thích như thế nào với Khương Việt. Khương Việt muốn làm chuyện tốt cho thôn của cô nhưng làm sao thực hiện được chuyện này đây.
841 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo