Chỉ có điều Khương Việt của bây giờ vẫn không có chút phong cách nào của minh tinh. Cô vẫn ăn mặc quần áo lông xù xù, còn đi dép lê con thỏ, lại ôm từ tủ lạnh ra một đống lớn đồ ăn vặt. Đừng nhìn cô mua nhiều vậy là sẽ ăn hết, nhưng không cô đâu dám ăn.
Những người trong giới giải trí có tiêu chuẩn về vóc dáng cơ thể rất nghiêm khắc, phải nói là vượt ngoài cả sức tưởng tượng của con người.
Đám người đều là người mẫu kia, tiêu chuẩn như bước ra từ trong truyện tranh vậy.
Khương Việt thở dài một tiếng, quay người lại, nhìn thấy Thích Ngọc Tú đang đứng phía sau, cô a một tiếng, hoảng sợ, nói: “Ái trời ơi, chị Thích, chị ra đây làm gì vậy?"
Thích Ngọc Tú ngượng ngùng: “Thực sự xin lỗi vì đã làm cô giật mình"
Khương Việt: “Không có việc gì, chị, chị có phải có chuyện muốn nói với em hay không?"
Khương Việt cảm thấy hiện giờ mình đã có thể nhìn gương mặt người khác mà đoán được họ đang muốn cái gì rồi, đúng là công việc rèn luyện con người mà.
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Ừm, có chút việc này, tôi nghĩ mãi mà không hiểu nên muốn nói với cô, cô giúp tôi phân tích chút nhé"
Khương Việt: “Được ạ, chờ em mang mấy thứ này qua bên kia đã. Em thích nhất là đưa ra lời khuyên cho người khác đó nha"
Cô rất nhanh đã mang đồ ra ngoài, đem chocolate còn có cả sữa chua và một ít món lung tung rối loạn đặt ở trên giường đất, nói: “Cho mấy đứa ăn, ăn nhiều vô nhé, đừng khách sáo.
Tiểu Bảo Châu: “Em cảm ơn chị"
Khương Việt nở nụ cười, đưa tay vuốt vuốt bím tóc của cô bé một cái, rồi nói: “Tiểu đậu ngọt.
Nói xong, Khương Việt đi vào phòng khách, cô khoanh chân ngồi ở trên sô pha, nói: “Chị Thích, có chuyện gì chị cứ nói đi!"
Thích Ngọc Tú đang hơi rối rắm một chút, nói: “Chuyện là như vậy, nhà tôi có một đứa nhỏ họ hàng, cũng tạm thân thích, đột nhiên trở nên có chút kỳ quái. Cô nói xem, loại tình huống này... Có phải là con bé đã bị quỷ nhập rồi hay không?"
Khương Việt đang chuẩn bị uống chút trà hoa, nghe câu như vậy, khiến cho cô trực tiếp phun ra. Cô dở khóc dở cười, nói: “Thời đại bây giờ là khoa học xã hội, làm gì có quỷ chứ? Ngay cả cái chuyện quỷ nhập đó cũng không có đâu! Chị Thích, không ngờ tới chị còn rất mê tín. Nếu không, chị nói cho em nghe một chút cái chuyện gì đã xảy ra đi?"
Thích Ngọc Tú bị những lời nói này của cô, làm cho có chút ngượng ngùng mặt đỏ, Khương Việt vội vàng nói: “Chị Thích, em không có ý gì đâu nhé. Chỉ là từ nhỏ tới lớn, em đã được giáo dục là trên đời không có quỷ... Chẳng phải tình huống kia chị nói hơi khác lạ hay sao? Chị cứ nói cho em nghe một chút đi nào?"
Thích Ngọc Tú cũng không cảm thấy Khương Việt đang chê cười mình, hơn nữa, nếu cô ấy chê cười cô thì cũng là chuyện bình thường mà thôi!
Bởi vì cô vốn dĩ còn không bằng một sợi tóc của cô ấy nữa.
Cô nghĩ nghĩ, nói: “Là như thế này, đứa nhỏ này, từ trước tới nay chưa bao giờ được đi học, trong nhà cũng không có người nào biết đọc sách, theo lẽ đương nhiên, cô bé là một đứa bé thất học, một chữ cũng không biết. Nhưng trên thực tế, cô bé đó không chỉ biết chữ, mà còn biết viết nữa. Thích Ngọc Tú vô cùng kinh ngạc, cô nghiêm túc nói: “Hơn nữa, tính cách cô bé cũng có chút thay đổi, chỉ là thay đổi này không lớn. Cho nên tôi cũng không biết nên nghĩ như thế nào? Khương Việt nghe đến đó, kỳ thật không cảm thấy quá quỷ quái! Có lẽ, là cô bé học cùng hàng xóm thì sao? Hiện tại chuyện biết chữ này đâu phải là chuyện gì hiếm lạ đâu. Người ta nói địa phương bần cùng sẽ thiếu học thức, nhưng nhiều học sinh, đó là sự thật.
Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều phải qua chín năm giáo dục bắt buộc, làm sao còn có nhiều người không biết chữ như thế cơ chứ?
Cô nói: “Có lẽ là cô bé đã cùng với thân thích hoặc là bạn bè học tập thì sao ạ? Cũng có thể là học chung với hàng xóm?"
840 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo