Ba đứa nhóc con ăn xong bữa sáng, lại uống mỗi đứa một ly sữa, khéo nói thì đây là túi sữa cuối cùng của nhà bọn họ. Đến bây giờ, túi sữa cũng uống xong rồi. Chỉ là, bọn họ còn có thứ khác nữa.

Nhà bọn họ không chỉ mua sữa túi, mà có cả sữa bột nữa!

Hai loại này đều uống rất ngon nha.

Thích Ngọc Tú cũng thưởng cho mình một túi sữa, ngay sau đó cô đi tắm rửa một chút, lúc này mới dọn tới bếp lò, lau dọn sạch sẽ.

Thích Ngọc Tú tết tóc cho Tiểu Bảo Châu thành một bông hoa nhỏ, nói: “Đi, mẹ dẫn mấy đứa các con đi ra ngoài chúc tết"

Đây cũng là thời điểm số lượng trẻ nhỏ xuất hiện trong thôn không nhiều lắm, hơn nữa, chúng còn có cơ hội bắt được kẹo. Mấy đứa Tiểu Bảo Sơn, Bảo Châu, Bảo Nhạc tay trong tay, cùng nhau đi theo phía sau mẹ, hò reo rất vui sướng.

Đầu tiên Thích Ngọc Tú qua nhà Đại Sơn, khoảng cách giữa hai nhà bọn họ xem như tương đối gần, đương nhiên, tương đối này cũng chỉ là tương đối, Thích Ngọc Tú vòng qua đường nhỏ, di chuyển tới đường khác mới tới nhà Đại Sơn, “Ăn tết vui vẻ, năm mới sung túc nha...” Những nữ đồng chí đi chúc tết nhà nhau, trước tiên đương nhiên là thân thiện chúc tết nhau. Nhà Đại Sơn năm nay không quá xôm tụ, cuối năm vừa rồi, Đại Sơn bị thương, không cần biết là nặng hay là nhẹ nhưng chắc chắn không vui vẻ gì. Nhưng mà bọn họ có bán được nhân sâm, cho nên tết nhất cũng không quá vất vả. Vợ Đại Sơn đi ra cảm tạ Thích Ngọc Tú, sau đó vội vàng cho đứa nhỏ ‘bắt’ một chút kẹo đường.

Kỳ thật người trong thôn đều gọi chia cho mỗi người một phần là ‘bắt, cũng không hiểu tại sao họ lại gọi như vậy, chẳng lẽ mua kẹo đường không tốn tiền sao?

Bởi vậy có thể thấy được vợ Đại Sơn rất biết ơn cô.

Thích Ngọc Tú có chút ngượng ngùng, kỳ thật trong chuyện này, cô cũng không có làm gì quá nhiều, có thể nói là hai bên đều có lợi. Hơn nữa bọn họ đi trạm thu mua, còn không bằng chuyển qua cho cô. Tóm lại, bọn họ đã không còn con đường nào khác.

Vả lại, cho dù có người muốn mua cũng chưa chắc đã trả được cái giá cao, hiện tại đại đa số mọi người đều không có nhiều tiền như vậy. Ví dụ như Thích Ngọc Tú cùng Anh Uy làm buôn bán, trong tay Anh Uy có thể bán ra được rất nhiều tiền, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không dùng giá cả cao để mua hàng hoá.

Nói đến cùng, người ta cũng muốn kiếm tiền, đơn giá vải dệt thích hợp, thì mới bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua.

Nhưng đối với nhân sâm thì lại khác, đó là mặt hàng mua theo yêu cầu, không dễ gì bán chạy. Cho nên, khả năng Anh Uy có tiền cũng sẽ không chịu mua lại. Trạm thu mua cũng không khác gì chợ đen, cũng không thể cho giá cao.

Nghĩ như vậy, Thích Ngọc Tú lại cảm thấy hài lòng với chính mình. Cô cười nói: “Anh Đại Sơn đã khoẻ lại chưa?"

“Sức khoẻ cũng khá lên nhiều, may là chữa trị kịp thời. Vợ Đại Sơn tới lúc này vẫn luôn cảm khoái, ít nhiều cũng do cô ấy nhanh chóng quyết định bán nhân sâm để có tiền làm phẫu thuật, bằng không, bây giờ chắc không biết chồng cô ấy sẽ còn ra sao nữa. Quá là may mắn rồi, nhờ đó mà không rơi vào tình trạng như vậy. Chồng cô ở bệnh viện được một thời gian, hiện tại trở về chỉ cần chịu khó tĩnh dưỡng, dưỡng bệnh xong xuôi chắc chắn sẽ khoẻ lên thôi.

Mà bởi vì bán nhân sâm cũng có chút dư giả, cho nên khoảng thời gian này nhà cô cũng không quá khó khăn. Có thể để cho chồng của cô yên tâm tĩnh dưỡng tốt hơn một chút, không đến mức phải lo lắng sốt ruột. Bác sĩ đều nói, chồng cô bị tai nạn lần này, nhất định phải chịu khó dưỡng bệnh, bằng không sẽ có khả năng bị liệt. Nếu chủ quan đi ra cánh đồng làm việc quá sớm, chưa biết chừng thân thể này coi như không còn tác dụng nữa.

Vợ Đại Sơn trước giờ không được đọc sách, càng không thể hiểu được những đạo lý đó. 803 chữ

0.04054 sec| 2389.273 kb