Mỗi cái có hình dạng khác nhau, quả thực là làm cho bọn họ mở mang tầm mắt. Chính vì đã là ngày tết, cho nên sẽ muốn náo nhiệt hơn một chút. Tuy rằng nhà bọn họ không có nhiều người, nhưng vẫn nhộn nhịp y như nhau.

Pháo bông rất nhanh đã đốt xong rồi, Thích Ngọc Tú nói với bọn trẻ: “Mấy đứa lấy chổi ra quét mấy thứ vương vãi kia nhé, mẹ cũng đi vào thu dọn một chút, cái này không thể để cho người khác thấy được.

Nói xong, cô liền xoay người đi nấu sủi cảo, sau đó nói: “Chuẩn bị ăn sủi cảo nào các con.

“Cùng nhau ăn Tết thôi!"

“Trời đất vui sướng đón tết sang, từng nhà...” Mấy đứa nhỏ bắt đầu ca hát. Thích Ngọc Tú khóe miệng ngậm ý cười, đem sủi cảo nhân cải trắng thịt heo bỏ vào trong nồi, dịp năm mới, mọi người ăn sủi cảo, không phải cải trắng mà chính là rau hẹ, vì sao vậy?

Chính là ngụ ý.

Cải trắng cải trắng, trăm tài trăm tài.

Rau hẹ rau hẹ, lâu tài lâu tài.

“Ăn sủi cảo thôi!"

Mấy đứa nhỏ cùng nhau chạy vào phòng...

Năm nay đón giao thừa, cả nhà bọn họ không cần sợ lãng phí, bật lửa châm một ngọn nến, trong phòng liền sáng rực. Có lẽ người hiện đại cảm thấy chỉ một ngọn nến thì không đáng là gì, hơn nữa, còn không sáng bằng đèn, nhưng ngọn nến còn sáng hơn đèn dầu nhiều.

Thích Ngọc Tú tính toán mấy ngày ăn tết này đều châm nến. Đèn dầu?

Sang năm rồi tính sau vậy.

Mọi người còn nghĩ ra một trò chơi mới, tên gọi là: Tìm chữ.

Thích Ngọc Tú tung xóc những thẻ dạy chữ ở trên giường đất, nói: “Các con chuẩn bị xong chưa?

Được rồi, bây giờ chúng ta đi tìm chữ... Điền!"

Tiểu Bảo Châu lập tức đè lại chữ Điền, ngẩng đầu kêu: “Là con, con tìm thấy rồi.

Thích Ngọc Tú cười, nói: “Đúng rồi. Quả nhiên là Bảo Châu lợi hại.

Cô đưa cho Bảo Châu một viên đậu phộng, nói: “Tốt lắm, chúng ta tiếp tục nhé"

Người thắng là được ăn đậu phộng nha.

“Chữ tiếp theo là Phong"

Đôi mắt to sáng ngời của Tiểu Bảo Sơn nhìn khắp nơi, đột nhiên lập tức đè lại: “Nó ở đây!"

Thích Ngọc Tú cười: “Đúng rồi, con giỏi lắm"

Tiểu Bảo Nhạc sốt ruột đến mức lượn vòng quanh giường, nó nói: “Con con con, con tìm không thấy, con không biết chữ này."

Thích Ngọc Tú bật cười: “Vậy thì về sau Bảo Nhạc cũng phải chăm chỉ học hành một chút nha. Tại vì Bảo Nhạc nhỏ hơn anh trai chị gái của con, hiện giờ con chưa biết nhiều cũng không sao mà.

Tiểu Bảo Nhạc: “Con sẽ vượt qua anh trai và chị gái” Thích Ngọc Tú: “À...."

Tiểu Bảo Nhạc: “Con thật sự sẽ vượt qua. Thích Ngọc Tú: “Từ"

Ngữ khí nói chuyện của cô không phải quá tin tưởng nha.

Cô nói: “Chúng ta chơi chữ đơn giản hơn một chút, mẹ trước - Sơn Tiểu Bảo Nhạc: “Là cái này!"

Thích Ngọc Tú mỉm cười: “Không đúng rồi"

“Vậy thì cái này” “Cũng không đúng..."

“A a, như thế mà còn không đúng, con có thể, con có thể!” Tiểu Bảo Nhạc: “Cái này cái này......"

"Ha ha ha ha......"

Đêm ba mươi tết, một nhà Thích Ngọc Tú quả thực cực kỳ náo nhiệt.

Qua năm mới, quần áo cũng mới, nhưng ở thời đại này, không thể tự tiện làm như vậy được, Thích Ngọc Tú cũng không may quần áo mới cho con, cô chỉ sửa lại quần áo mùa thu cho mấy đứa nhỏ, còn đồ mới thì có áo lót bên trong và tất.

Ngay cả Thích Ngọc Tú cũng may áo lót mới bên trong cho mình.

Tuy mặc bên ngoài thì sẽ bị nhìn thấy rõ, nhưng bọn họ vẫn có thể dùng nó mặc ở bên trong.

Tối hôm qua ngủ rất muộn, vì vậy nên buổi sáng mấy đứa nhỏ tất nhiên cũng dậy trễ. Thói quen bên này của bọn họ chính là buổi sáng ăn sủi cảo. Hình như người dân Phương Bắc đều vậy, chỉ cần là ngày hội quan trọng, luôn không thể thiếu bóng dáng của sủi cảo.

Ăn tết ăn sủi cảo, đông chí lại ăn sủi cảo, còn có cả ngày hội thất bát... Thật là quá nhiều dịp để ăn sủi cảo nha.

Ăn nhiều như vậy có chán hay không?

Sủi cảo ăn ngon như thế, làm sao mà chán được chứ?

808 chữ

0.04621 sec| 2389.914 kb