Chiêu Đệ không còn lời gì để nói, cô phát hiện, quả nhiên không biết về sau này ngươi lợi hại tới mức nào, khi còn nhỏ vẫn có khả năng là một con gấu xấu xa, là một đứa nhỏ đáng ghét. Cô cũng bị đứa nhỏ này chọc tức rồi, cô nói: “Ai nói chị không biết viết chữ?"
Đôi mắt Bảo Sơn đầy vẻ khiêu khích: “Vậy chị viết ra thử xem nào?
“Viết thì viết! Em cứ chờ mà xem!” Chiêu Đệ nghiêm túc viết chữ, nói: “Em nhìn xem, chị viết có đẹp hơn em hay không?"
So với đứa con trai đầu tiên Bảo Sơn trong nhà bác dâu cả, Chiêu Đệ viết khá là đẹp.
Cũng không thể nói là rất đẹp, nhưng nét chữ thật tinh tế.
Tiểu Bảo Sơn nhìn chữ trên giấy, không còn thái độ kiêu ngạo lúc nãy nữa: “Vậy thì cứ chờ em cố gắng nỗ lực hơn rồi tính"
Chiêu Đệ im lặng không nói gì nữa.
Đứa nhỏ đáng ghét, lại còn cãi bướng.
“Chị họ. Chị họ Chiêu Đệ, chúng ta lại viết thêm một chút nữa đi..."
Tiểu Bảo Châu ngọt ngào, như là một thiên sứ nhỏ, Chiêu Đệ mỉm cười, quả nhiên, so với Tiểu Bảo Sơn, vẫn là em gái họ của cô đáng yêu hơn một ít. Đứa nhỏ ngọt ngào như vậy, ai mà không thích chứ?
Mấy người lại cùng nhau viết thêm khoảng một lúc nữa, biểu hiện của Chiêu Đệ trông khá hơn so với Tiểu Bảo Sơn, nhìn Tiểu Bảo Sơn tức giận phồng hai má bánh bao, Chiêu Đệ nghĩ thầm trong bụng: Cảm giác này thật là sảng khoái quá đi mất thôi!.
Chỉ là, thời gian chơi luôn trôi qua rất nhanh, khi thấy sắc trời dần dần tối đi một ít, Chiêu Đệ vội vàng nói: “Bác dâu cả, cháu phải đi về đây?
Cô vội vàng chạy xuống xỏ giày vào chân, Thích Ngọc Tú nhìn bộ dáng gầy ốm của cô bé, thở dài một tiếng, đưa cho cô một cái trứng gà, nói: “Ăn xong rồi lại đi.
Chiêu Đệ vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, cháu không cần ạ.” Thích Ngọc Tú: “Bác cho cháu ăn thì cháu cứ ăn đi, một đứa trẻ nhỏ thì khách khí làm gì?"
Chiêu Đệ gắt gao nắm chặt trứng gà, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn bác dâu cả.
Cô nhớ ra rồi, cô khi còn nhỏ, số lượng những món ăn ngon mà cô được nếm không nhiều lắm, chỉ có bác dâu cả thiện lương hay cho cô ăn. Hốc mắt cô hồng hồng, ngẩng đầu nói: “Cảm ơn bác dâu ca..."
Nói xong, cô liền chạy ra ngoài. Thích Ngọc Tú nhìn Chiêu Đệ chạy đi rồi, nói: “Đứa nhỏ này thật không dễ dàng"
Cô quay đầu lại nhìn mấy đứa nhỏ nhà mình, trong lòng lại vui mừng không ít, cô nghĩ, Bảo Sơn nhà cô cũng có thể cùng người khác chơi vui vẻ như vậy. Đây không phải một chuyện vui hay sao? Cô cười nói: “Bảo Sơn à, có vẻ con rất thích Chiêu Đệ nha."
Bảo Sơn ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, nói: “Dạ?"
Hình như thằng bé hơi có chút mờ mịt.
Thích Ngọc Tú: “Không phải mấy đứa các con chơi với nhau rất vui sao?"
Tiểu Bảo Sơn: “Con không nói là thích chơi với chị ấy, chưa hẳn là thích. Chỉ là...” Đứa nhỏ lắc lắc cuốn vở trong tay, nói: “Hình như con vừa phát hiện ra một bí mật"
Thích Ngọc Tú nghi hoặc: “Con nói cái gì?"
Sao đột nhiên thay đổi đề tài rồi?
Có thể nói với một đứa nhỏ, thì biết cái gì mà bí mật với không bí mật chứ?
Cô cười hỏi: “Thế bí mật kia là gì?"
Tiểu Bảo Sơn nghiêm túc: “Chị họ Chiêu Đệ hình như chính là người viết tờ giấy kia cho chúng ta” “Phụt!” Thích Ngọc Tú phun, cô dường như chưa thể tin được, nhìn sang phía Bảo Sơn, tựa như cô chưa kịp phản ứng lại những lời thằng bé nói, một lúc lâu sau, cô mới hỏi: “Con, con, con, con mới nói gì?"
Tiểu Bảo Châu ở một bên phụ họa: “Anh trai cảm thấy, chị họ Chiêu Đệ chính là người viết tờ giấy kia cho chúng ta. Chính là người đã nhắc nhở chúng ta, sẽ có người tới trộm đồ vật.
Quả nhiên là hai anh em chúng có thần giao cách cảm, cô bé liếc mắt một cái đã nhìn ra ý trong lời nói của Bảo Sơn.
Thích Ngọc Tú nói lắp: “Cái, cái gì? Con, các con nói gì?"
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo Sơn trở nên vô cùng nghiêm túc.
812 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo