Thích Ngọc Tú cười xoa xoa đầu của Bảo Nhạc.

Tuy rằng Thích Ngọc Tú nói giỡn với con, nhưng trong lòng cô thực sự thấp thỏm. Chuyện vượt quá lẽ thường, ai mà không sợ hãi được chứ. Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, chỉ có điều cô sợ hãi nhưng lại không dám thể hiện trước mặt bọn trẻ.

Tuy rằng có một chút không yên tâm, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, cô nghĩ rằng Chiêu Đệ không có hại bọn họ, không những không có hại người, cô bé còn nhắc nhở cho bọn họ. Thích Ngọc Tú nghĩ, mặc kệ thế nào, cô đã nhận ân tình này của cô bé rồi. Cũng may, Chiêu Đệ không hề muốn biểu hiện ra điều gì, hiện tại cô có thể không tỏ thái độ gì với cô bé mà cứ lẳng lặng ghi nhớ nhân tình thôi. Nếu như vậy thì thật sự quá dễ dàng. Chiêu Đệ đâu thể nào lường trước được. Cô chỉ chơi cùng em gái họ và em trai họ của mình có chút thôi, vậy mà đã bại lộ mình chính là người viết tờ giấy đó rồi.

Không nghĩ tới, cô hoàn toàn không nghĩ tới, thậm chí sau khi cô về nhà rồi vẫn còn đang suy nghĩ, hoá ra Bảo Sơn Bảo Châu cũng không có gì lạ quá mức. Khi hai đứa còn nhỏ cũng là những đứa bé thích chơi đùa như những đứa trẻ khác. Còn chuyện tương lai sao? Bây giờ căn bản không nên nghĩ tới.

Đừng nói là Chiêu Đệ, người bình thường cũng không thể tưởng tượng được. Hai đứa nhỏ mới sáu, bảy tuổi đã biết hùa nhau đặt bẫy người khác.

Nghe có lý chút nào không? Đương nhiên là vô lý rồi!

Nhưng mà sự thật chính là, trên đời này có những đứa trẻ thông minh và khôn khéo như vậy đó.

Chỉ là, Chiêu Đệ không nghĩ tới, Thích Ngọc Tú lại quyết định giấu chuyện này ở trong lòng. Cô và những đứa bé coi chuyện đó chỉ như những chuyện bình thường khác diễn ra trong ngày thôi, rất nhanh đã bị mọi người vứt ra sau đầu. Những ngày cuối năm này, người nhà Thích Ngọc Tú lại rất vui vẻ bận rộn.

Hai mươi ba làm viên kẹo mạch nha dính; Hai mươi tư quét dọn nhà cửa... Lịch trình này hàng năm đều như vậy, năm nào cũng giống năm nào.

Một năm mới lại sắp tới rồi, làm gì có nhà ai mà không bận rộn chuẩn bị chứ?

Sau một trận tuyết lớn, thời tiết lại lạnh hơn không ít, giá rét cũng mang tới cho mọi người rất nhiều phiền toái, cũng may chỉ còn vài ngày nữa cũng vẫn kịp để chuẩn bị, nhà nào nhà nấy đều vội vàng, cuống quít cả lên. Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Nhạc cũng ở trong sân dạo tới dạo lui đuổi gà con.

Tiểu Bảo Châu khe khẽ hát cho tất cả mọi người nghe: “Trẻ nhỏ trẻ nhỏ, ngươi đừng tham lam, qua ngày mồng tám tháng chạp chính là năm mới..."

Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, Thích Ngọc Tú đang ở nhà chính nấu cháo mồng tám tháng chạp, mà Tiểu Bảo Châu thì đang chăm chút hít mùi hương thơm ngào ngạt từ nhà bếp. Tuy chúng đang ở sân chơi, nhưng lại không ngừng nhìn về phía nhà bếp, nhìn tới ngây ngẩn cả người. Hai đứa nhỏ kia cũng không khá hơn cô bé là bao nhiêu, chúng cũng ngây ngẩn ra nhìn. Tiểu Bảo Sơn suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không, chúng ta đi nhà chính ngồi xem mẹ nấu nhé. Tiểu Bảo Châu Tiểu Bảo Nhạc lập tức chạy thật nhanh tới.

Thích Ngọc Tú nhìn ba khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng, nói: “Khi mẹ còn bé, những đứa nhỏ trong thôn đều cùng nhau bưng bát cơm đi sang nhà người khác xin cháo mồng tám tháng chạp, chẳng nhà nào không cho chúng cả, trẻ nhỏ tới nhà xin càng nhiều, cũng có ý nghĩa là năm sau trong nhà càng thịnh vượng, mọi người rất hoan nghênh những đứa trẻ nhỏ tới nhà..."

Ngày ba mươi Tết. Từ sáng sớm, Thích Ngọc Tú đã bắt đầu bận rộn, cô chưng mứt đường, sau đó lại bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, có cá có gà có tôm có thịt.

Thích Ngọc Tú không mua nguyên con gà, nhưng cô có mua đùi gà, đến lúc ăn tết lại mang ra hầm với khoai tây, như vậy cũng đủ để ăn một bữa tất niên thịnh soạn rồi.

Chỉ là cô vẫn không hiểu, vì sao người ta phải chặt nguyên một con gà ra bán thành từng phần như vậy.

Không hiểu, thật sự không hiểu chút nào! ?

813 chữ

0.10435 sec| 2431.977 kb