Sau đó cô cười, những người khác tới đây chúc tết cũng nhịn không được mà muốn cười theo. Nụ cười này có chút châm chọc.
Thích Ngọc Tú: “Được rồi, đã chúc tết xong, bây giờ chúng ta đi qua nhà đại đội trưởng” Thích Ngọc Tú dẫn mấy đứa nhỏ trực tiếp ra cửa, căn bản không cho bà Điền có cơ hội tiếp xúc, bọn họ vừa đi, ông Điền cũng làm ra vẻ mặt lạnh tanh, nhìn hơi đáng sợ. Thích Ngọc Tú mà lại sợ bọn họ sao? Tất nhiên là không sợ rồi, trước kia có khó khăn như thế nào, cô đều vượt qua được. Hiện tại đã khá hơn nhiều rồi, còn sợ người nhà họ làm gì chứ?
Bọn họ đi ra cửa nghe con trai lớn nhà Đại Sơn, Đại Oa nói: “Thím ơi, nếu cha mẹ cháu cũng được quyết đoán như thím thì tốt quá rồi, chúng cháu sẽ bớt lo hơn nhiều.
Thích Ngọc Tú kinh ngạc nhìn về phía thằng nhóc.
Thiếu niên này có tên gọi thân mật ở nhà là Đại Oa, còn tên thật của nó là Lý Kiến Kỳ.
Tên của cậu nhóc đúng là thuộc loại hiếm thấy ở trong thôn, nghe nói cái tên này là do thời điểm bác cả nhà khi còn sống, đã xem qua trong sách mà lấy tên đặt cho thằng nhóc.
Tuy rằng Lý Kiến Kỳ mới mười lăm tuổi, nhưng nó lại là một trong số ít những đứa nhỏ được đi học ở trong thôn, nghe nói thành tích cũng không tồi. Chỉ là bây giờ vẫn còn là một đứa nhỏ, vẫn không biết được có lời nào nên nói, còn lời nào không nên nói.
Tuy nhiên Thích Ngọc Tú cũng không cảm thấy có vấn đề gì, rốt cuộc cô cũng không phải người hay ra ngoài buôn chuyện.
Cô thấp giọng: “Cố gắng giữ một chút thể diện cho người ta thấy thôi, còn lại đều là muốn cho thiên hạ được biết.
Lý Kiến Kỳ nhìn về phía Thích Ngọc Tú, nghĩ nghĩ, gật đầu, hắn cười nói: “Thím ơi, thím nói đúng a."
Thích Ngọc Tú dẫn mấy đứa nhỏ ở trong thôn đi được kha khá nhà để chúc tết, sau khi kết thúc là chạy thật nhanh về nhà. Tuy rằng nhà bọn họ không có trưởng bối, nhưng có một vài đứa nhỏ vẫn sẽ tới cửa, đây là chuyện lễ tết đi vãng lai, mấy đứa nhỏ nhà họ cũng đi nhà người khác như vậy.
Nhà cô làm sao có thể không chuẩn bị trước để chào đón chúng chứ?
Năm vừa rồi cũng có, tất nhiên năm nay cũng vậy.
Người trong một nhà cùng nhau quay trở về, Tiểu Bảo Châu lập tức móc hết tất cả kẹo đường cô bé nhận được ra bên ngoài, nói: “Chúng ta cùng nhau bỏ ra ngoài đi"
Thích Ngọc Tú tò mò: “Các con đang muốn làm gì thế?"
Tiểu Bảo Sơn ngẩng đầu: “Chúng con đều cảm thấy kẹo đường nhà người khác cho không thể ăn hết"
Thích Ngọc Tú: “? ??"
Cô thấy mấy đứa nhỏ đếm thật kỹ càng số kẹo đường chúng có, bỏ vào mâm trong nhà rồi tiến hành xóc, ngay sau đó còn lắc nhẹ một chút. Sau khi mấy đứa nhỏ đổ kẹo đường của chúng vào mâm, vậy mà cái mâm đựng đậu phộng đường cùng với kẹo mạch nha đã trở nên đầy màu sắc, rực rỡ hẳn lên.
Thích Ngọc Tú không nhịn được cười phá lên, nói: “Mấy đứa nhóc con này thật là khôn khéo nha Lời nói là như thế, nhưng cô cũng không phản đối hành động của tụi nhỏ.
Tiểu Bảo Châu kiêu ngạo nói: “Mẹ xem này, đẹp chưa kìa!"
Dĩ nhiên là đủ loại đường hỗn hợp ở trong đó, quả thật nhìn đẹp hơn rất nhiều.
Thích Ngọc Tú: “Các con thật là Ba đứa nhỏ sau đó cùng nhau chạy đi ra ngoài, Thích Ngọc Tú: “Đừng chạy quá xa.
Tiểu Bảo Châu: “Con biết rồi, chúng con còn mang theo con nhím nhỏ nữa mà"
Thích Ngọc Tú: "
Được rồi, chỉ cần mấy đứa các con vui vẻ là được.
Tết nhất, Thích Ngọc Tú cũng không nói nhiều làm gì.
Quả nhiên, rất nhanh đã có đứa nhỏ tới chúc tết, mấy đứa nhỏ nhà Đại Sơn vừa rồi chia tay với bọn họ, đường ai nấy đi, bây giờ chúng cũng tới. Hoá ra mấy đứa nhỏ này ban nãy kẹo đều đã đầy trong túi, cho nên chúng nó phải về nhà “dỡ hàng”, sau khi bỏ ra hết rồi lại tiếp tục cuộc hành trình.
808 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo