Nhị Oa là tên thân mật ở nhà của Điềm Nữu.

“Đúng rồi, sáng nay em về nhà mẹ đẻ thấy cô em chồng nhà chị, hôm nay cô ấy không có về nhà mẹ đẻ. Nhà mẹ đẻ của vợ Đại Sơn với nhà Điền Ngọc Trinh coi như chỉ cách nhau một cái cổng, cho nên xem như hàng xóm. Thích Ngọc Tú cũng lắp bắp kinh hãi, “Đều cùng một cái thôn, cô ấy còn chưa đi? Chẳng lẽ ở nhà cô ấy có chuyện gì hay sao?"

Vợ Đại Sơn lắc đầu, nói: “Không phải, em nghe nói hôm nay cô ấy không muốn trở về nhà mẹ đẻ"

Vợ Đại Sơn gần đây hầu như luôn ở nhà chăm sóc chồng nên cũng ít ra ngoài, nhưng tin tức vẫn là linh thông hơn so với Thích Ngọc Tú: “Cô ấy vừa gây nhau với bà nhà chị, thấy bảo cãi nhau to lắm.

Thích Ngọc Tú: “Gì?"

Vợ Đại Sơn: “Chú em nhà Điền Ngọc Trinh được cho làm danh ngạch công nhân. Chỉ là không biết chuyện như thế nào mà lan truyền khắp nơi, nói là có một chút liên quan đến Chiêu Đệ. Cụ thể là gì thì em cũng không rõ lắm. Chỉ biết là chuyện này có quan hệ tới Chiêu Đệ nhà tam phòng. Mẹ chồng chị tới nhà Điền Ngọc Trinh bắt chú em nhà cô ấy phải nhường công tác đó ra. Điền Ngọc Trinh đương nhiên không chịu, không biết như thế nào mà hai bên cãi qua cãi lại. Đây là chuyện vừa xảy ra tối hôm qua, cãi nhau to lắm, cho nên hôm nay Điền Ngọc Trinh mới không về nhà mẹ đẻ."

Thích Ngọc Tú ngơ ngác: “Thật vậy sao?” Cô vội vàng hỏi: “Với Chiêu Đệ có quan hệ gì?"

Nếu là người khác, cô chỉ nghe náo nhiệt rồi thôi, nhưng về Chiêu Đệ, cô phải hỏi nhiều hơn một chút.

Vợ Đại Sơn lắc đầu, chi tiết cụ thể cô ấy thật đúng là không rõ ràng lắm.

Sau đó cô bé Điềm Nữu nói: “Con biết ạ, là Chiêu Đệ cùng chú Thẩm ở bên ngoài nhặt củi khô, sau đó gặp được một người bị thương, hai người cùng nhau cứu người kia. Sau đó người kia tìm cho chú Thẩm một công tác, làm nhân viên tạm thời ở công xã. Kỳ thật không phải công nhân chân chính, chỉ là làm công tạm thời mà thôi.

Đúng là không nên xem thường mối quan hệ xã giao của trẻ con mà.

Đứa nhỏ cũng rất thông minh, lanh lợi đó.

Điềm Nữu nói: “Bà Điền cảm thấy chuyện này Chiêu Đệ cũng có dính líu, nên không thể bỏ qua nhà bọn họ mà không làm gì được"

Vợ Đại Sơn: “Úi giời Nhị Oa ngoan ngoãn của mẹ, sao con lại nắm được tình hình giỏi hơn cả mẹ vậy?"

Điềm Nữu đắc ý, bật cười lớn: “Con biết được nhiều thông tin lắm đó.

Quả nhiên, người ta vẫn nói, con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh, lời này đúng là không sai một chút nào, con cái nhà Đại Sơn cũng thích nghe chuyện như mẹ nó. Không chỉ thích hóng chuyện, mà còn có thể nắm giữ tin tức trực tiếp rất giỏi. Vợ Đại Sơn còn không hỏi thăm rõ ràng đầu đuôi, mà đứa nhỏ nhà họ đều đã biết hết.

Tiểu Bảo Châu ở một bên nói vọng sang: “Trò giỏi hơn thầy"

Chỉ là những người lớn lại không nghe thấy.

Vợ Đại Sơn đắc ý: “Con thật đúng là giống mẹ"

Thích Ngọc Tú cũng bật cười, vợ Đại Sơn vỗ vào đùi mình một cái, nói: “Sau đó, em biết chuyện kia mẹ chồng chị chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Tuy nói một đứa nhỏ không thể làm gì, nhưng mà là chú Thẩm nhà người ta ra sức nhiều, nhưng cơ hội như vậy, ngàn năm có một đó. Mẹ chồng nhà chị không làm ầm lên mới là chuyện lạ"

Thích Ngọc Tú gật đầu, cô cũng tán thành với những phân tích này của vợ Đại Sơn.

Nhà họ Điền đời nào mà chịu để yên cho qua chuyện này.

Chẳng qua Điền Ngọc Trinh trong tình thế ở giữa hai bên, đâm ra lại rất khó xử.

“Điền Ngọc Trinh cùng Chiêu Đệ đều không dễ dàng” Thích Ngọc Tú có thể lường trước, chuyện này không dễ dàng cho qua như vậy đâu.

Chỉ là cảm giác quái lạ đối với người Chiêu Đệ càng ngày càng nhiều, Thích Ngọc Tú vuốt ve cánh tay của mình một chút, cảm giác nổi da gà cũng giảm đi ít nhiều.

845 chữ

0.09455 sec| 2394.516 kb