Cả ngày cô đi ở trong núi, có một đôi giày đế độn đúng là chuyện làm ít mà công to.
Thích Ngọc Tú mua đồ vật toàn dựa trên tính thực dụng của chúng.
Cũng may mắn, bởi vì đôi giày đế độn này, thật ngoài ý muốn lại tạo ra ảo giác cho anh Uy. Thích Ngọc Tú ôm mấy đứa nhỏ đi rất nhanh, nửa buổi sáng đã đến thôn của Khương Việt, cô dẫn đứa nhỏ đi vào gõ cửa: “Có ai ở nhà không?"
Cô lại hô lớn một tiếng, Tiểu Bảo Châu cũng đưa nắm tay nhỏ của cô bé ra gõ cửa: “Chị Khương Việt, là em nè, em là Bảo Châu nha"
Hô hai tiếng vẫn không có phản ứng, Tiểu Bảo Châu hướng ánh mắt đầy trông mong, quay đầu lại nói: “Chị Khương Việt không có ở nhà.
Trong đôi mắt cô bé, nháy mắt chuyển thành đau buồn.
Thích Ngọc Tú: “Nếu cô ấy không ở nhà, vậy chúng ta cũng không ở bên này nữa..."
“Ai ở ngoài đó?” Thích Ngọc Tú sửng sốt, ngay sau đó cao giọng nói: “Khương Việt là cô sao?” Khương Việt mặc áo ngủ, ở bên ngoài khoác một bộ áo lông vũ thật lớn, tóc xoã tung, vừa xoa đôi mắt, vừa bước ra cửa, tới khi cô nhìn thấy bọn họ, cũng hí hửng kêu: “Là mọi người sao?” Cô vội vàng mở cửa. Trong mơ hồ Khương Việt cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ lại đây trong ngày hôm nay, cô nói liến thoắng đầy hào hứng: “Tại sao bây giờ mọi người mới nhớ tới chuyện tới đây chứ? Thật là mấy người không có chút lương tâm nào, em vẫn luôn chờ mọi người đấy. Cô ngắt một chút cái mũi của Tiểu Bảo Châu.
Tiểu Bảo Châu hé miệng nhỏ cười: “Tại lúc trước thời tiết rất xấu, mọi người không dễ dàng gì để đi xuống núi."
Cô bé nghiêm túc giải thích.
Khương Việt: “Được được, được rồi"
Cô đón mọi người vào nhà, nói: “Nhanh nhanh vào đi nào, để chị chúc tết.
Tiểu Bảo Châu cất giọng trong trẻo: “Chị Khương Việt, chúc chị năm mới tốt lành, tân thêm một năm mới vẫn tiếp tục tươi trẻ xinh đẹp lại luôn khỏe mạnh thật nhiều nhé."
Khương Việt phụt một tiếng phun, rất nhanh, Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Nhạc cũng đã mở miệng.
Mấy người bọn họ đều chúc nhau năm mới tốt lành, Tiểu Bảo Châu cúi đầu nhìn nhìn xung quanh, hỏi: “Tại sao em không thấy chị Hứa Đình ở đây?” Khương Việt: “Bạn học cùng lớp của em ấy hôm nay kết hôn, em ấy đi làm phù dâu rồi"
Tiểu Bảo Châu à một tiếng, không hiểu lắm cái gọi là “Phù dâu”, nhưng cô bé biết cái gì gọi là kết hôn.
Tiểu Bảo Châu: “Khi em trưởng thành, em cũng muốn kết hôn.
Khương Việt nhướng mày, buồn cười hỏi: “Vậy em kết hôn với ai?"
Tiểu Bảo Châu: “Anh trai Bảo Sơn hoặc là Bảo Nhạc cũng được ạ. Lúc này không chỉ có Khương Việt phun, ngay cả Thích Ngọc Tú cũng phun. Tiểu Bảo Sơn gật đầu, nói: “Như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.
Tiểu Bảo Nhạc còn khoa trương hơn, nó ở một bên nói: “Người một nhà phải cùng người một nhà kết hôn, bà ngoại gả cho ông ngoại, dì cả gả cho dượng cả, mợ gả cho cữu cữu..."
Khương Việt bật cười: “Ha ha ha.
Cô cười vui vẻ, nói: “Chị thấy mấy đứa đúng là ngốc nghếch.
Mấy đứa nhỏ trừng mắt, đôi mắt Tiểu Bảo Châu chính là tròn nhất, tròn xoe long lanh lấp lánh.
Tiểu Bảo Châu: “Chị Khương Việt trêu em.
Khương Việt cười ra nước mắt, lúc này cô cũng đang cảm khoái. Tuy rằng đứa nhỏ thoạt nhìn khôn khéo hơn người khác nhiều lắm, lại thông minh lanh lợi, nhưng rốt cuộc bọn chúng vẫn chỉ là đứa nhỏ, hãy nhìn xem, còn trẻ con như vậy cơ mà.
Cô duỗi tay xoa xoa đầu Tiểu Bảo Châu, nói: “Tới đây nào, để chị phổ cập một chút kiến thức về chuyện kết hôn cho mấy đứa.
Tiểu Bảo Châu chớp mắt to, nói: “Vâng ạ"
Khương Việt: “À thật là không đúng. Vì sao đang ngày tết nhất thế này, chị lại phải nói chuyện này cho một đứa nhỏ mới sáu tuổi... À không, một đứa nhỏ mới bảy tuổi, nói cho em nghe chuyện kết hôn chứ hả? Em chờ ở đây nhé, chị mang ít đồ ăn vặt ra cho mấy đứa” Tiểu Bảo Châu: “Nhưng mà em muốn biết mà.
Khương Việt không nhịn được nữa, cô cười lớn, rồi bắt đầu nói: “Cũng đúng, em muốn biết cũng đúng. Chờ một chút nữa chị sẽ nói cho em nghe."
834 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo