Cô bé nhẹ nhàng kéo kéo tay anh trai, nói: “Anh trai biết câu em muốn nói, đúng không?” Bảo Sơn gật đầu: “Ừ, anh biết"

Cậu nhóc tựa hồ có chút thất thần. Thích Ngọc Tú hỏi: “Con làm sao vậy?"

Thật sự hiếm có khi Bảo Sơn bày ra bộ dạng này, trước giờ cậu nhóc vẫn là một đứa bé chín chắn. Bảo Sơn do dự một chút, nói: “Mẹ, mẹ thật sự mua pháo cho chúng con sao?"

Thích Ngọc Tú vui sướng bật cười, quả nhiên đứa bé trai nào cũng thích loại đồ chơi này hơn, tối hôm qua cô chỉ thuận miệng nói ra, Tiểu Bảo Châu còn chưa để ở trong lòng, nhưng Tiểu Bảo Sơn lại nhớ kỹ tất cả. Cô nói: “Đúng vậy, mẹ có mua cho mấy đứa. Chỉ là không phải pháo, thanh âm của pháo quá lớn, ở bên này chúng ta không dùng được, nên mẹ mua một ít pháo bông.

Tiểu Bảo Châu: “Mẹ, pháo bông là cái gì ạ?"

Cái này, Thích Ngọc Tú có biết.

Cô nói: “Pháo bông cũng không khác gì pháo, nhưng không có tiếng nổ, người ta làm ra nó để cho trẻ con chơi. Kỳ thật mẹ cũng chưa thử qua bao giờ, chỉ là nghe người bán hàng miêu tả một chút. Buổi tối hôm nay chúng ta cùng nhau đốt nha, cùng nhau trải nghiệm một chút"

Tiểu Bảo Châu: “Vâng!"

Cô bé chọc chọc vào người anh trai, nói: “Anh trai, anh có sợ hay không?"

Tiểu Bảo Sơn vội vàng hếch cằm lên, nói: “Dĩ nhiên là không rồi"

Cậu nhóc cao hứng: “Anh là nam tử hán, để anh tới châm lửa."

Thích Ngọc Tú nhìn mấy đứa con, gật đầu nói: “Được, con là nam tử hán, để cho con làm Bảo Sơn cực kỳ vui vẻ, cậu nhóc để ý nhất chính là thân phận nam tử hán này, bản thân là một nam tử hán thì sẽ bảo vệ được cho mẹ cùng em trai và em gái.

Hai anh em Bảo Sơn Bảo Châu cùng Thích Ngọc Tú nói chuyện với nhau, còn Tiểu Bảo Nhạc lại không gia nhập vào trong đó, vì sao ư? Không phải là nhóc con biết mấy chuyện đó rồi. Chỉ là hiện tại, thằng bé muốn ăn cơm.

Hôm nay đồ ăn, ăn rất ngon miệng.

“Mẹ, con muốn ăn tôm"

Tiểu Bảo Nhạc không biết bóc vỏ tôm, cậu nhóc đang muốn trực tiếp cắn, nhưng bị vỏ tôm đâm vào miệng.

Thích Ngọc Tú: “Đưa đây mẹ bóc cho nào.

Động tác của Thích Ngọc Tú rất thành thạo, chỉ một thoáng đã bóc được mấy con rồi, cô đưa cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một phần, nói: “Mấy đứa thấy rõ cách mẹ làm chưa? Nếu muốn ăn nữa thì cứ theo đó mà làm nhé"

“Vâng"

Trứng tôm cũng rất thơm ngon nhé.

Thích Ngọc Tú lại cảm khoái, bảo sao lại được nhiều người mua như vậy, hoá ra ăn ngon quá chừng.

Bên này bọn họ không có biển, thậm chí cả tỉnh cũng không có nơi nào giáp biển, ngược lại núi rừng thì nhiều, nếu người khác nhắc tới bất kỳ sản vật gì trong rừng, bọn họ đều quen thuộc, không kể già trẻ. Nhưng nếu người khác nhắc tới những món ăn ở biển, bọn họ không rành đâu. Một bữa cơm như này, cả nhà bọn họ ăn tới no bụng vui sướng tràn trề.

Thích Ngọc Tú uống hai ly nước trái cây, còn ăn luôn ba chén cơm.

Rõ ràng trên bàn có sáu đĩa đồ ăn, quả nhiên cũng chỉ có một người lớn là Thích Ngọc Tú còn lại là ba đứa nhỏ, thế nhưng cả một nhà bọn họ đều ăn hết sạch những món trên bàn.

“Mẹ, buổi chiều con cùng mẹ làm hoành thánh nhé"

“Con nữa."

“Cả con nữa"

Đồ ăn ăn rất ngon, sủi cảo cũng ngon không kém.

Bọn họ đều biết một câu thành ngữ, gọi là: “Nói hay không bằng nằm.

Ăn ngon không bằng sủi cảo"

Bốn mẹ con cùng nhau làm hoành thánh, chưa nói tới những thứ khác, chỉ nhìn đến chỗ nhân thịt, đã thấy quá thích rồi. Rõ ràng giữa trưa Tiểu Bảo Châu đã ăn no lắm rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà nuốt nước miếng, nói: “Mẹ, nhà chúng ta có phải được ăn đồ ăn ngon nhất thôn hay không?"

Thích Ngọc Tú liếc mắt nhìn cô bé một cái, nói: “Ngay cả ở trong thành phố, chúng ta cũng là ăn ngon số một số hai đó"

Cô vừa nói vậy, mấy đứa nhỏ đều đắc ý bật cười cạc cạc cạc.

Ba đứa nhỏ như là ba con vịt con.

817 chữ

0.10957 sec| 2384.68 kb