“Mẹ xem, đây là chữ do chị họ Chiêu Đệ viết, có phải đặc biệt giống chữ trên tờ giấy chúng ta đã nhận được hay không?"

Thằng bé mang tờ giấy mà Chiêu Đệ viết chữ ra, khoanh tròn ở những chữ mà cho rằng cực kỳ giống.

Thích Ngọc Tú vừa thấy, quái lạ, vậy mà có rất nhiều chữ rất giống chữ trên tờ giấy kia.

Cô bắt đầu thấy chấn động hơn, không thể tưởng tượng nhìn Tiểu Bảo Sơn, nói: “Con cố ý diễn một màn kia để dụ con bé viết chữ sao?"

Tiểu Bảo Sơn gật đầu.

Thích Ngọc Tú lại nhìn về phía Bảo Châu, Tiểu Bảo Châu vội vàng nói: “Con không phải cố ý, nhưng con chỉ cần nhìn biểu hiện của anh trai, con đã biết ý của anh ấy rồi.

Thích Ngọc Tú: “......"

Hàng trăm hàng vạn lần cũng không thể nghĩ tới, hai đứa nhỏ nhà cô, một đứa sáu tuổi, một đứa bảy tuổi lại biết chơi chiêu thức ấy.

Thích Ngọc Tú cảm thấy thế giới này đúng là biến hóa quá nhanh rồi.

Hiện tại tất cả đứa nhỏ đều lợi hại như vậy sao?

“Con, các con đã bắt đầu tìm hiểu từ lúc nào?"

Tiểu Bảo Sơn giải thích: “Mẹ, không phải mẹ vẫn đều luôn muốn tìm ra ai là người viết tờ giấy kia sao? Con cùng Bảo Châu đều cảm thấy, người đó hẳn là người có văn hóa, cho nên chúng con đã sớm thử qua thầy giáo Chu rồi.

Tiểu Bảo Châu vội vàng nói: “Mỗi lần chúng con qua chỗ thầy hỏi vấn đề gì đó, đều đem những chữ trong tờ giấy này để xen kẽ ở bên trong"

Tiểu Bảo Sơn: “Thầy giáo Chu không phải người viết tờ giấy, nhưng chúng con đã luyện tập những chữ trong tờ giấy đấy rồi."

Tiểu Bảo Châu tiếp tục: “Con đã hỏi qua thầy giáo Chu, thầy giáo Chu nói mỗi người sẽ có các nét chữ khác nhau, chỉ có cố gắng bắt chước mới có thể giống, nhưng khi không bắt chước, thì mỗi người đều có phong cách riêng của chính mình"

Hai đứa nhỏ kẻ xướng người hoạ, Thích Ngọc Tú nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn chúng, cô hốt hoảng, cảm giác mình còn không khôn khéo bằng hai đứa nhỏ nhà cô. Cô hỏi: “Như vậy các con đang hoài nghi Chiêu Đệ... Vì sao chứ? Vì sao lại hoài nghi cô bé?"

Quả thực không thể tưởng tượng được.

Tiểu Bảo Sơn lắc đầu: “Con không có hoài nghi chị họ Chiêu Đệ, nhưng vừa rồi, khi chị ấy liếc mắt một cái đã nhận ra tên của mẹ...

Tiểu Bảo Sơn bình tĩnh nói: “Tên của mẹ khó viết như vậy, thầy giáo sẽ không dạy những chữ này ở lớp xoá nạn mù chữ. Chị ấy ngay cả lớp xoá nạn mù chữ cũng không thường xuyên đi, nhưng liếc mắt một cái đã nhận ra. Cho nên con phát hiện, chị họ Chiêu Đệ cũng biết chữ. Vì vậy, con chỉ muốn thử một lần, dù sao cũng không ảnh hưởng cái gì"

Tiểu Bảo Châu cười hì hì: “Anh trai một bên viết một bên nhìn chằm chằm, con đã biết anh trai hoài nghi chị họ Chiêu Đệ Cô bé hơi đắc ý nói: “Sau đó, con lập tức phối hợp với anh trai, hai đứa con đều cảm thấy, chữ chị họ Chiêu Đệ viết giống hệt những chữ trên tờ giấy kia. Mẹ, mẹ lấy ra đi, chúng ta cùng đối chiếu nha. Sau đó hãy xác nhận.

Thích Ngọc Tú giống như đang rối, vội lấy ra tờ giấy, sau đó so sánh với tờ giấy mà Chiêu Đệ viết, quả nhiên, vô cùng tương tự.

Thích Ngọc Tú ngạc nhiên.

Tiểu Bảo Sơn: “Chị họ Chiêu Đệ căn bản không phải là lần đầu tiên viết chữ.

Tiểu Bảo Châu: “Đúng vậy nha, bằng không, chị ấy không có khả năng viết đẹp đến như vậy, mẹ xem, lần đầu tiên đâu có thể nào viết được như vậy, hơn nữa còn viết rất giống tờ giấy này"

Cô bé chống cằm: “Cho nên, chị họ Chiêu Đệ là người đã viết tờ giấy nhắc nhở chúng ta sao? Thật đúng là khó có thể tưởng tượng được."

Ánh mắt Thích Ngọc Tú nhìn con gái rất chân thành, nói: “Hai đứa các con mới là hai đứa nhóc khiến người ta khó có thể ngờ được."

Cô vẫn không hiểu được, làm sao mà hai đứa nhỏ nhà cô lại có thể tinh ý đến vậy, dùng một mẹo nhỏ thôi mà có thể trực tiếp dụ dỗ Chiêu Đệ làm theo những điều chúng nó muốn.

814 chữ

0.09719 sec| 2386.883 kb