Thích Ngọc Tú: “Chờ trời tối, chúng ta lại ra ngoài sân châm pháo bông nhé.
“Vâng"
Thích Ngọc Tú cất đồ vật trở lại trong hầm. Đến khi trời nhá nhem tối, cô đã thấy bộ dạng vội vàng của ba đứa nhỏ, sau đó quyết định mang pháo bông ra. Thích Ngọc Tú bật lửa châm một cây hương, lúc này mới đưa mấy thứ đó cho Tiểu Bảo Sơn, nói: “Con đã thấy chưa? Ở đây có một cây kíp nổ, bật lửa châm cái này, sau đó chạy ra thật xa nhé.
Tiểu Bảo Sơn nhìn con ếch nhỏ màu xanh đang nằm trên mặt đất, nghiêm túc gật đầu nói: “Vâng!” Mấy người nhà bọn họ đều chưa từng thấy qua thứ này, tất cả đều nhìn chằm chằm vào con ếch nhỏ màu xanh, tò mò không chịu nổi. Trong lúc đó, Tiểu Bảo Sơn trịnh trọng tiến lại gần, đúng là đứa nhỏ không làm phụ lòng mong đợi của mọi người, không do dự mà bật lửa châm kíp nổ ở phía sau con ếch, con ếch nhỏ màu xanh đột nhiên xoay rồi bay lên.
Tiểu Bảo Sơn khựng lại bất ngờ. Bảo Châu vội vàng giữ chặt anh trai, nói: “Chúng ta lui về phía sau một chút.
Con ếch nhỏ màu xanh bay lung tung, phát ra ánh lửa sáng bừng.
Tiểu Bảo Châu che miệng nhỏ lại, kích động nhìn con ếch nhỏ màu xanh phát ra ánh sáng, kêu:
“Trời đất ơi"
Con ếch nhỏ màu xanh chuyển qua, còn bay lên bay xuống hai lần, mỗi lần đều phát ra ánh lửa.
Tiểu Bảo Nhạc: “A a a! Thần tiên ếch ếch"
Tiểu Bảo Sơn kích động: “Đẹp quá, cái này thật là đẹp mắt.
Ba đứa nhỏ đều hưng phấn vô cùng. Thích Ngọc Tú cũng hớn hở không kém gì bọn chúng, đừng nghĩ cô là mẹ, là mẹ thì cái gì cũng phải biết sao? Kỳ thật làm mẹ, cũng có rất nhiều điều không biết. Chỉ là những người làm mẹ đều phải tỏ ra bình tĩnh trước mặt mấy đứa con.
Lần này, Thích Ngọc Tú căn bản không thể bình tĩnh được nữa, cô kích động nói: “Cái này chơi vui quá, trách không được mọi người đều nói trẻ con rất thích pháo bông"
Con ếch nhỏ màu xanh rất nhanh đã lăn lộn xong rồi biến thành một con ếch bị rách.
Thích Ngọc Tú vội vàng lấy túi nilon ra, nói: “Chúng ta còn rất nhiều.
Cô mua tận hai mươi hình dáng pháo bông đó.
Đây là cô mua vào hôm đi bán nhân sâm. Thật ra cô đâu dám tiêu xài cho những thứ như thế này, nhà bọn họ còn dựa vào tiền bên đó mà cải thiện cuộc sống hàng ngày cơ mà, nhưng ngày hôm đó không phải một ngày bình thường. Là ngày mà cô phát đại tài. Là một ngày cô xúc động đến nỗi muốn mua sắm tất cả.
Thích Ngọc Tú ngó nghiêng một hồi, không còn nhìn thấy con ếch nhỏ màu xanh nữa, dường như mỗi hình dáng cô chỉ mua một loại, không trùng lặp.
“Chúng ta lại đổi một cái, các con thấy cái này thế nào? Cái này thoạt nhìn như hình một cái nhà lầu"
Bảo Sơn: “Được ạ!"
“Lộc cộc!"
Đúng là toà nhà lớn cũng phát ra âm thanh “to lớn” rõ ràng y như cái tên gọi vậy.
Sau khi bật lửa, pháo hoa hướng về phía không trung, tản ra thành tia lửa nhìn như hình bông hoa, lại có vẻ giống như hạt mưa rơi xuống.
Tiểu Bảo Châu kích động nhảy cẫng lên tại chỗ: “Cái này rất đẹp mắt, càng ngày càng đẹp mắt!"
Vừa rồi còn: “Con yêu nhất chính là con ếch nhỏ màu xanh”, vậy mà bây giờ thì đã: “Cái này nhìn đẹp nhất”.
Trẻ con đúng là hay thay đổi, như vậy mới chính là trẻ con!.
Thích Ngọc Tú mua gần hai mươi cái, mỗi cái đều có đặc điểm hình dáng riêng. Người lớn, trẻ nhỏ đều xem vô cùng náo nhiệt, quả thực hận không thể chơi thật lâu thật lâu.
Tiểu Bảo Sơn nắm tay em trai em gái, nói: “Có đẹp không? Cái này có phải đẹp một cách đặc biệt đúng không?"
Hai đứa nhỏ vội gật đầu không ngừng.
Tiểu Bảo Châu: “Em rất thích, em rất thích, rất là thích nha!"
Mọi người đều ha ha ha bật cười, đều vui đến không ngừng cười được. Vốn dĩ khi mua, Thích Ngọc Tú còn cảm thấy hình như cô mua quá nhiều, nhưng lúc này cô lại không suy nghĩ như vậy nữa, loại đồ vật đẹp như này, mua bao nhiêu cũng đều đáng, không nhiều chút nào.
801 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo