Thích Ngọc Tú nhìn mấy đứa nhỏ chơi cùng nhau, cũng bật cười.

Không thể không nói, từ lần trước khi Chiêu Đệ bị ngã, chị ấy trở nên có chút kỳ quái, nhưng lại không có gì là xấu, Bảo Châu: “Chữ này là chữ tâm, mỗi người chúng ta đều có một chữ tâm trong lòng"

Bảo Sơn: “Để anh..."

Chiêu Đệ ghé vào cửa sổ nhìn Tiểu Bảo Sơn, đứa nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh. Lúc này, cậu nhóc đang viết chữ, đôi tay nhỏ dùng sức, hiện lên mấy cái ngấn, khuôn mặt nhỏ cũng nghiêm túc vô cùng. Cho dù nó có cẩn thận tỉ mỉ đến mức nào thì nó cũng là một đứa trẻ, thật sự rất thú vị.

Nhưng mà càng như vậy, Chiêu Đệ càng thêm cảm thấy thế giới này quá hão huyền. Ai có thể nghĩ đến, khi cậu nhóc còn nhỏ lại là một đứa bé thú vị như vậy chứ? Kỳ thật cô rất sợ Tiểu Bảo Sơn, đương nhiên, cô không sợ cái từ sao chổi mà mọi người trong thôn thường nói, mấy lời nói đó thật sự vớ vẩn. Cô căn bản cảm thấy sợ Bảo Sơn. Bởi vì cô biết, cậu nhóc này không phải một đứa em trai họ bình thường. Cậu bé không hề có một chút huyết thống nào với mấy người nhà cô, chính vì vậy, cậu nhóc sẽ không có chút khách khí nào.

Ngoại trừ bác dâu cả cùng Bảo Châu Bảo Nhạc, cậu nhóc sẽ không tỏ ra dễ chịu với bất kỳ người nào.

Cơ bản là một người đủ tàn nhẫn và độc ác.

Kỳ thật đời trước Chiêu Đệ cùng Bảo Sơn không có bất cứ liên quan gì. Nhưng dù không có liên quan tới hắn, điều đó cũng không trở ngại việc Chiêu Đệ biết những câu chuyện về hắn. Trước khi cô sống lại lần nữa, cô vẫn nhớ rõ như in ngày đó là ngày mười tám tháng tám, cô vừa đọc tin tức trên diễn đàn Hải Giác xong. Tin tức nổi bật của ngày mười tám tháng tám đó là có một nhà hà môn tranh giành tài sản, về chuyện này, có hai hoặc ba lời đồn đại về trùm giải trí Lôi Khải Uẩn.

Nghe nói, hắn tuổi còn trẻ mà sức lực vô cùng lớn, hắn nhẹ nhàng ném đi cái bàn, đã đè bẹp mấy người chú và cô của hắn.

Cô không có quan hệ với Bảo Sơn, nhưng càng không có liên quan gì thì những lời đồn đại càng làm Chiêu Đệ sợ hãi.

Bốn chữ tàn nhẫn độc ác này, chính là đánh giá chuẩn xác nhất về con người Lôi Khải Uẩn.

Điều này đã được người khác công nhận rồi.

Mà Lôi Khải Uẩn, chính là Điền Bảo Sơn.

Sau khi hắn được ông nội hắn nhận về, đã sửa lại tên.

“Chị gái, chị nhìn anh trai em chăm chú như vậy làm gì thế?” Cô bé kinh ngạc nhìn Chiêu Đệ.

Chiêu Đệ vội vàng lắc đầu: “Không có gì."

Trong lòng cô bây giờ thật sự rất rối bời, cô cứ cảm thấy mình đang ngồi cạnh một con hổ.

Tiểu Bảo Châu: “Chị xem anh trai em viết chữ, sau đó cứ vậy mà nhìn chằm chằm anh ấy. Em mới hỏi không biết chị có ý gì đó không ấy mà.

Tiểu Bảo Châu cười hì hì, Chiêu Đệ nhìn về phía ông anh cả của gia đình Bảo Châu sau khi đã phân gia, khóe miệng run rẩy một chút. Ừm... Người đó khi còn nhỏ cũng là một đứa bé viết chữ xấu tệ như vậy sao.

Tiểu Bảo Sơn nhấp miệng, nói: “Nhìn biểu cảm của chị, có phải đang cười chê em hay không?"

Chiêu Đệ: “Ơ..

Cô nói: “Chị không có chê cười em đâu mà.

Tiểu Bảo Sơn kiên định: “Chị có, biểu cảm trên mặt chị rõ ràng là có, chị chê em viết chữ quá xấu"

Hắn hừ một tiếng, nói: “Có bản lĩnh thì chị viết đi, chị sẽ viết đẹp hơn em sao?"

Chiêu Đệ: “Chị không có mà!"

“Chị có!"

Bảo Sơn Bảo Châu, trăm miệng một lời.

Hai người bạn nhỏ này còn rất có ăn ý với nhau đấy. Tiểu Bảo Châu nói: “Em cũng cảm thấy chị có Chiêu Đệ im lặng.

“Nếu chị viết không đẹp, thì không được có quyền chê chữ viết của em. Tiểu Bảo Sơn hếch cao cằm, bày ra bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo.

Chiêu Đệ: “..."

Tiểu Bảo Sơn: “Chị thật là ngốc nghếch!"

Tiểu Bảo Châu kinh ngạc nhìn về phía anh trai, ngay sau đó rất nhanh nói: “Chị họ Chiêu Đệ, anh trai em đang chê cười chị kìa!"

812 chữ

0.11207 sec| 2392.375 kb