Hôm nay nội dung trên radio rất nhiều, lại còn phát quá trời những bài ca vui mừng, Tiểu Bảo Nhạc lập tức đã bị hấp dẫn. Tuy nhóc con bị hấp dẫn, nhưng lại không bị hấp dẫn nhiều giống như trước kia. Trước kia nó thật sự bị hấp dẫn, hấp dẫn tới không muốn làm gì khác, nhưng hôm nay thì không. Từ nhà bếp truyền đến mùi thơm không ngừng ập vào mặt, làm cho người ta nhịn không được phải nuốt nước miếng, hận không thể lập tức ăn cơm.

Bảo Nhạc ôm chân nằm ở trên giường đất, Bảo Châu ló đầu ra nhìn, Tiểu Bảo Sơn thì đi ra ngoài rồi lại đi vào trong như đang tuần tra, căn bản cậu nhóc cũng không có chuyện gì để làm. Vậy Thích Ngọc Tú đâu rồi? Cô đang ở nhà bếp bận rộn nấu cơm, sau khi nấu nướng xong xuôi, lại dọn bàn ăn xong, cô đem quả cam đặt ở trên bàn, mấy đứa nhỏ đồng loạt nhìn chằm chằm từ bên này qua bên kia.

Một mâm đồ ăn ngon lành đã bày trên bàn, đùi gà xào khoai tây, cá hấp, thịt heo dưa chua đậu phụ đông hầm miến, tôm bắc cực, đậu giá xào, còn có một đĩa thịt dê xào hành. Mỗi một món đồ được bày lên bàn, mấy đứa nhỏ lại nuốt ừng ực ừng ực từng ngụm nước miếng. Ngay cả nhìn thôi đã thấy thèm, càng không cần phải nói tới mùi thơm, hương đồ ăn quyến rũ, nồng đậm làm người ta hận không thể đem đầu chôn ở trên bàn cơm.

Thích Ngọc Tú vắt nước cam, chia cho mỗi người một ly, cả nhà đều ngồi ở trên giường đất, Thích Ngọc Tú: “Năm nay là một năm đặc biệt, năm nay chúng ta được mùa, hơn nữa lại là một năm tốt đẹp. Mẹ chưa từng nghĩ tới nhà chúng ta lại có cuộc sống đủ đầy như ngày hôm nay, nhưng có những ngày vui sướng như thế này là phải nhờ tới kỳ ngộ của Bảo Châu, hơn nữa cũng phải cảm ơn cả nhà chúng ta đã cùng nhau nỗ lực trả giá, trải qua nhiều vất vả. Đón năm mới, chúng ta đều phải cố gắng nhiều hơn nữa, nào mấy đứa, nâng ly lên vì những ngày tháng tươi đẹp phía trước thôi nào?” Mấy đứa nhỏ vội vàng giơ ly của chúng lên, Thích Ngọc Tú mỉm cười: “Hôm nay là ngày ba mươi tết, là một ngày cuối cùng của năm nay, sang năm đã bước vào năm mới rồi, chúng ta phải thêm nỗ lực, các con cũng khỏe mạnh hạnh phúc, những ngày sắp tới của chúng ta vẫn còn đang chờ đợi ở phía trước"

Mấy đứa nhỏ dùng sức gật đầu: “Năm mới cố lên!"

“Cố lên!” “Cụng ly!"

Tiểu Bảo Châu thử nghiệm nhấp một ngụm, ngay sau đó đôi mắt cô bé sáng rực lên, vui vẻ nói: “Chua chua ngọt ngọt, thứ đồ uống này thật là ngon.

Thích Ngọc Tú cũng gật đầu, trách vì không được mọi người giới thiệu cho cô cái này sớm hơn. Đúng thật là uống rất ngon. Lúc ấy ở đầu bên kia, cô thấy muôn vàn loại đồ uống, cô nghe nhân viên bách hoá giới thiệu loại đồ uống này cùng với một loại nước vải có gas khác, loại nước cam này còn đắt hơn một chút so với loại nước vải kia.

Thích Ngọc Tú nghĩ dù sao nhà mình cũng chuẩn bị ăn uống Tết, cứ mua cái này về uống thử xem.

“Được rồi, các con đừng uống hết chứ. Chúng ta còn rất nhiều đồ ăn chưa thưởng thức đâu!” Mấy đứa nhỏ vội vàng lớn tiếng nói Vâng, ngay sau đó mấy đôi đũa nhỏ lần lượt gắp đồ ăn lia lịa. Mỗi một món đồ ăn hôm nay, đều là ước mơ xa vời đối với nhà bọn họ trong quãng thời gian trước kia. Nhưng hiện tại bọn họ lại có thể mồm to nịnh mẹ: “Mẹ, tại sao mẹ lại lợi hại như vậy chứ? Con chưa thấy người nào lợi hại hơn mẹ đâu, nấu món nào cũng cực kỳ ngon.

Thích Ngọc Tú cười nói: “Con đúng là vua nịnh nọt.

Bảo Châu: “Những lời con nói đều là từ tận sâu trong đáy lòng đó nha.

Đôi mắt cô bé sáng ngời, chăm bẵm được nửa năm, người cũng trở nên trắng nõn sạch sẽ, thật là vô địch đáng yêu.

Thích Ngọc Tú: “Vậy anh trai con không lợi hại sao?"

Bảo Châu nhìn về phía Bảo Sơn: “Anh trai con tất nhiên cũng rất giỏi, nhưng mẹ và anh ấy không giống nhau.

813 chữ

0.63077 sec| 2378.266 kb